Minh Hôn - 800
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:27:24
Lượt xem: 17
Bởi vì tôi chưa từng gặp phải chuyện này, cho nên không biết phải giải quyết như thế nào, bèn nói với sư phụ: “Sư phụ, vậy chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
"Sư phụ cũng chưa từng gặp chuyện này, cho nên hiện tại chỉ có thể tiếp tục quan sát, sau khi xác định rồi tính tiếp. Nếu là thật, sư phụ sẽ gọi điện cho Lão Độc, để xem ông ấy có cách nào không.” Sư phụ nói.
Nghe vậy, tôi cũng khẽ gật đầu, dù sao thì Độc đạo trưởng cũng là người đã hành tẩu trên giang hồ cả một đời, kiến thức rất rộng.
Ngay cả sư phụ cũng không hiểu biết nhiều như Độc đạo trưởng.
Điều chúng tôi phải làm bây giờ là làm rõ tình hình và xác định kết quả.
Chỉ có như vậy thì mới có thể tiến thêm một bước mà tìm ra cách đối phó.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai: "A! Yêu, yêu quái..."
******************
Tôi và sư phụ đang kiểm tra toàn bộ căn nhà, nhưng khi nghe thấy một tiếng hét như vậy, chúng tôi đột ngột quay đầu lại.
Đột nhiên phát hiện ra, tiếng hét này phát ra từ trong căn phòng ở phía sau.
Tôi và sư phụ không chút do dự, trực tiếp chạy vào căn phòng ở phía sau.
Nhưng khi tôi và sư phụ chạy đến căn phòng ở phía sau, một màn ở trước mắt khiến tôi và sư phụ hoàn toàn bị sốc.
Tôi thấy ở bên trong căn phòng này có hai người.
Một người trong số đó là cô Chu, lúc này cô Chu đang ngồi xổm ở trong góc tường với vẻ mặt sợ hãi.
Bên cạnh đó có một cái chậu nước bị lật úp, nước b.ắ.n tung tóe khắp sàn.
Tiếng kêu la vừa rồi là của cô Chu.
Người còn lại là một bà cụ gầy gò.
Lúc này đang nằm ở trên giường, lộ ra nửa cái m.ô.n.g và phía sau lưng.
Nhưng điều kỳ lạ là ở vị trí sau m.ô.n.g của bà cụ lại mọc ra một cái đuôi màu đen không có lông dài khoảng nửa mét.
Vì bà cụ này bị liệt cho nên không thể quay đầu lại, nhìn thấy cô con dâu sợ hãi run rẩy ở trong góc tường, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ như vậy, cho nên bà cụ vừa lo lắng vừa khó hiểu mà lên tiếng hỏi: “Tiểu Chu, Tiểu Chu con sao vậy? Tiểu Chu …”
Cô Chu nhìn chằm chằm vào cái đuôi ở phía sau m.ô.n.g của bà cụ, run sợ: "Yêu quái, yêu quái. Đuôi, đuôi, đuôi..."
"Đuôi sao? Đuôi gì cơ? Có yêu quái sao?" Bà cụ khàn giọng khó hiểu hỏi.
Vì bị liệt phần dưới cho nên bà cụ hầu như không thể cử động ngoại trừ nói chuyện, thậm chí bà ấy còn không thể nhìn thấy chiếc đuôi dài nửa mét không có lông trên m.ô.n.g của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/800.html.]
Nhưng sư phụ đang đứng ở cửa thì đột nhiên nhíu mày.
Còn tôi thì theo bản năng mà móc bùa chú ra, sắc mặt âm trầm nói với sư phụ: "Sư phụ, chẳng lẽ bà cụ này cũng bị yêu hồn bám vào người sao, hay là để con dùng bùa chú đánh cho nó chạy ra ngoài?"
Nói xong, tôi còn định ra tay.
Nhưng sư phụ lại ngăn tôi lại: "Đợi đã! Không giống."
“Cái gì không giống vậy sư phụ, ngay cả đuôi cũng mọc ra rồi.” Tôi hỏi thẳng.
Bộ dạng lúc này của sư phụ giống như có chút không xác định, dù sao chúng tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Ông ấy do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói với tôi: "Dùng bùa chú dán vào lưng của bà ấy, để sư phụ xem phản ứng!"
Sau khi nói xong, sư phụ rút thẳng thanh kiếm gỗ đào ra và đứng ở bên cạnh tôi để đề phòng bất trắc.
Sau khi được sư phụ cho phép, tôi cũng không chút do dự mà giơ lá bùa chú ở trong tay lên, sau đó lao về phía trước.
Nhắm ngay chỗ sau lưng của bà cụ, sau đó không chút do dự mà đánh ra một chưởng: "Yêu nghiệt, còn không mau hiện thân."
Nói xong, tôi dùng bùa chú đánh về phía sau lưng của bà cụ một cái.
Nhưng sau khi lá bùa chú này được đánh xuống, tôi không nhìn thấy hiệu quả mà tôi muốn thấy.
Nói cách khác, sau khi lá bùa chú này được đánh xuống, bà cụ này không có bất kỳ phản ứng kỳ lạ nào.
Ngược lại tôi đã bị bà cụ mắng một câu: "Thằng lưu manh, mày là ai, muốn làm gì? Tiểu Chu, mau đuổi bọn họ ra ngoài..."
Sau khi nghe bà cụ này mắng một câu, tôi choáng váng ngay lập tức.
Mà sư phụ cũng cảm thấy rất kỳ quái, không thèm để ý chuyện bà cụ không mặc quần, bước tới, nắm lấy cái đuôi dài nửa mét không có lông, thậm chí còn dùng sức nhấc lên.
Sư phụ vừa động, bà cụ liền kêu lên: "A! Đau quá, ông là đồ biến thái! Ông là ai, ngay cả bà già bị bại liệt cũng không buông tha..."
Bà cụ đang la hét, nhưng sư phụ lại không thèm để ý.
Sau khi kéo đuôi của bà cụ vài lần, ông ấy liền nói với cô Chu ở trong góc tường: "Cô Chu đừng hoảng sợ, mẹ của cô không phải là yêu quái."
“Cái đó, cái đuôi đó, cái đuôi?” cô Chu vẫn còn kinh hãi, nhưng cô ấy đã từ từ đứng dậy.
“Chuyện này lát nữa rồi nói!” Nói xong, sư phụ xoay người rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.
Còn tôi thì cau mày, trước mắt tôi vẫn là một tầng sương mù.
Cái đuôi dài nửa mét ở trên m.ô.n.g của bà cụ lại không có lông, nhẵn nhụi, cho dù tôi có nhìn thế nào thì cũng thấy giống đuôi chuột.
Nó gần như phù hợp với suy đoán trước đó của sư phụ về việc Hoàng tiên sinh có thể đã bị hồn chuột quấn thân.