Minh Hôn - 792
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:24:44
Lượt xem: 12
Nói xong, Tiểu Mạn đã lao đến trước nhục thể của tôi, liên tục lay động tôi.
"Nguyên Bảo, cậu đừng doạ tớ mà. Cậu, cậu làm sao vậy?" Tiểu Mạn trông cực kỳ lo lắng.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Mạn, tôi liền theo bản năng nói ra một câu: "Tớ không sao!"
Nhưng hiện tại tôi là quỷ hồn, vậy Tiểu Mạn có thể nghe thấy tôi không?
Cô ấy vẫn lay động tôi mấy lần, còn ấn vào huyệt trung nhân của tôi.
Thậm chí là cho dù Tiểu Mạn lo lắng đến mức rơi nước mắt, trong miệng không ngừng thì thầm: "Đừng làm tớ sợ, đừng làm tớ sợ mà." Trong trường hợp này, tôi cũng không muốn Tiểu Mạn lo lắng cho tôi, cho nên tôi không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng đi tới bên cạnh cơ thể của mình.
Ngay khi tôi vừa đến gần cơ thể thì cảm thấy có một sức hút vô hình.
Giống như một cục nam châm, cơ thể của tôi có một loại “lực hút” đối với hồn phách tôi.
Không chút do dự, tôi nằm thẳng vào cơ thể của mình.
Khoảnh khắc tôi nằm xuống, tôi cảm thấy thế giới quay cuồng, mắt tôi tối sầm lại, sau đó nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Một lúc sau, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu Mạn gọi tôi.
Tôi cũng cảm nhận được nhịp tim của chính mình, cũng như những cảm giác khác nhau từ cơ thể tôi.
Tôi biết mình đã trở lại, trở lại trong cơ thể của tôi một lần nữa.
Tôi từ từ mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Mạn đang khóc bù lu bù loa.
Tiểu Mạn đột nhiên thấy tôi mở mắt ra, trong lòng vui vẻ: "Đinh Vĩ, cuối cùng thì cậu cũng chịu tỉnh lại. Cậu làm tớ sợ muốn chết!"
Nói xong, Tiểu Mạn không quan tâm đến chuyện gì nữa mà ôm chặt tôi vào lòng.
Bị ôm như vậy khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.
“Cái kia, Tiểu Mạn à, tớ, tớ không sao…” Tôi lắp bắp nói.
Tiểu Mạn bật khóc thành tiếng: "Còn nói là mình không có chuyện gì sao, vừa rồi cậu rõ ràng là không còn hơi thở nữa, nếu như tớ không phát hiện ra cậu sớm, sau đó bóp nhân trung của cậu, e rằng cậu đã c.h.ế.t rồi!"
Cảm xúc của Tiểu Mạn khiến lòng tôi khá xúc động.
Dù sao thì bọn tôi cũng là bạn từ hồi nhỏ, cho nên tình bạn giữa chúng tôi cũng rất sâu sắc.
Tôi mỉm cười: "Tiểu Mạn, tớ thực sự không sao rồi."
Tiểu Mạn nghe vậy thì lúc này mới chậm rãi buông tôi ra, hốc mắt đỏ hoe: “Cậu, cậu thật sự không sao chứ?”
"Thật mà, tớ không sao rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/792.html.]
Nói xong, tôi trực tiếp nhảy lên từ dưới đất.
Tuy rằng có chút tức n.g.ự.c thở dốc, nhưng có thể đây là tác dụng phụ của việc sau khi hồi hồn.
Nhưng lúc này tôi cũng chỉ có thể giả làm người không bị làm sao.
“Vậy vừa rồi tại sao cậu lại ngất đi?” Thấy tôi không có việc gì, Tiểu Mạn không khỏi mở miệng hỏi.
“Có nói ra thì cậu cũng không tin, nhưng vừa rồi tớ đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu mất hồn phách!” Tôi nghiêm túc nói.
Kết quả là Tiểu Mạn vẫn đang còn khóc thì lúc này lại trợn mắt nhìn tôi: "Hừ! Bớt nói điêu đi, nhất định là do cậu bị thiếu m.á.u cho nên mới ngất đi!”
Thiếu máu, tôi á...
Trong lúc nhất thời khiến tôi không thể phản bác lại được, trầm mặc một hồi, tôi vỗ vỗ bụi đất ở trên người rồi nói: "Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, tớ thật sự không sao rồi, hay là chúng ta trở về trước đi!"
"Thực sự không bị làm sao chứ? Không cần đi bệnh viện à?" Tiểu Mạn quan tâm nói.
"Không cần, hiện tại tớ khỏe như trâu!" Tôi nói đùa, còn làm ra một loạt động tác căng cơ bắp.
Tiểu Mạn thấy vậy thì bật cười, nhưng khi tôi thấy cô ấy cười thì lại cố gắng kìm nụ cười của mình lại, sau đó nói với cô ấy một cách nghiêm túc: "Cảm ơn Tiểu Mạn, tớ không ngờ cậu lại quan tâm đến tớ như vậy."
Tiểu Mạn vốn còn đang mỉm cười, chợt thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi như vậy thì bĩu môi: “Ai bảo chúng ta là bạn từ hồi nhỏ chứ!”
Nói xong, Tiểu Mạn lại nở một nụ cười rất ngọt ngào.
Nhìn thấy Tiểu Mạn mỉm cười, tôi lại nặng nề gật đầu một cái.
Đồng thời, tôi cũng không thực sự muốn chứng minh với Tiểu Mạn về chuyện tôi đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu mất hồn.
Nếu cô ấy nói tôi té xỉu thì cứ cho là té xỉu đi!
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Khi tôi trở lại quầy bar, tôi liếc nhìn nhà vệ sinh.
Có vẻ như t.h.i t.h.ể của bốn tên Smart kia vẫn chưa có người phát hiện ra.
Tôi không phải là thánh mẫu, cũng không muốn nói gì, mà cái loại chuyện nhặt xác này tôi cũng không muốn để ý đến, cho nên để bọn họ tình cờ bị người khác phát hiện ra đi!
Vì vậy, sau khi tôi liếc nhìn về phía đó một chút, tôi đã quay trở lại sảnh trước với Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn không còn tâm trạng để tiếp tục uống rượu, vì vậy cô ấy đã nhờ tôi đưa cô ấy về.
Tôi không cũng không chút chần chừ, chỉ “ừ” một tiếng rồi đưa Tiểu Mạn ra khỏi quán bar.
Sau đó, tôi chở Tiểu Mạn về khu chung cư nơi cô ấy sống, nhưng đợi đến khi chúng tôi đến cổng khu chung cư thì trời cũng đã gần 10h đêm rồi.
Tiểu Mạn liếc nhìn cổng khu chung cư rồi lại liếc nhìn tôi một cái, nhưng trong ánh mắt của cô ấy có cảm giác khác lạ.