Minh Hôn - 765
Cập nhật lúc: 2024-07-23 19:33:49
Lượt xem: 20
“Xem phim?” Tôi hơi thắc mắc, xem phim gì, đi xem phim tốn bao nhiêu tiền? Chỉ vài chục tệ thôi đúng không.
Tiểu Mạn lộ ra vẻ mặt rất chân thành: "Sao, không muốn hả?"
"Không, không, tôi đồng ý. Vậy thì tìm một ngày nào đó, tớ sẽ mời cậu đi xem phim." Tôi trịnh trọng nói.
Tiểu Mạn nghe tôi nói vậy thì cười “ha ha” mấy tiếng, trông rất vui vẻ.
"Một lời đã định!"
“Ừ, một lời đã định.” Tôi tự hỏi, xem phim có gì hay mà vui dữ vậy.
Nhưng sau đó, Tiểu Mạn lại nói tiếp, đợi đến ngày đó thì tôi sẽ lái xe của mình đến đón cô ấy ở cửa công ty.
Tôi gãi đầu, xe của tôi sao. Xe của tôi là loại xe rẻ tiền, còn xe của Tiểu Mạn là một chiếc Mercedes cao cấp.
"Tiểu Mạn, xe của tớ là loại dùng để chạy xe taxi, không đáng tiền." Tôi có chút xấu hổ.
"Không sao, tớ thích. Hơn nữa xe đó của cậu, tớ còn chưa được ngồi lên lần nào, lần sau vừa hay có thể chở tớ đi hóng gió một chút." Tiểu Mạn vui vẻ nói.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, nghe Tiểu Mạn nói như vậy, tôi cảm thấy cô ấy đã chán ngồi trong một chiếc Mercedes to lớn, cho nên muốn ngồi trong chiếc xe có mấy vạn tệ kia của tôi.
Tôi gật đầu và hứa với Tiểu Mạn, sau khi thương thế của tôi bình phục, tôi sẽ đến công ty đón cô ấy, sau đó sẽ mời cô ấy đi xem phim.
Dùng cách này để trả ơn cô ấy vì đã chăm sóc tôi suốt quãng thời gian vừa qua.
Một lúc sau, y tá đến. Thấy tôi đã tỉnh liền chạy đi gọi hai bác sĩ tới.
Sau một thời gian kiểm tra và tìm hiểu, bọn họ lại đưa ra phương án chữa bệnh cho tôi thêm lần nữa.
Thực ra! Tôi cảm thấy mình đã không sao nữa rời, có thể xuất viện được rồi, nhiều nhất là về nhà nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Nhưng Tiểu Mạn nhất quyết để tôi ở lại bệnh viện thêm vài ngày.
Không lâu sau, mấy người sư phụ và Độc đạo trưởng cũng trở về.
Khi sư phụ thấy tôi đã tỉnh lại, ông ấy cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Nhưng sau khi vui mừng, lại nghe thấy sư phụ trầm mặt nói: "Ranh con, con lại đi đâu làm gì nữa? Không phải nói là đi tiệc tùng sao? Tại sao toàn thân lại bị thương mà đến bệnh viện vậy?"
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao trước khi đi ra ngoài tôi đã nói dối sư phụ.
"Cái đó, cái đó là do con đã gặp một chút rắc rối. Nhưng không phải là không gặp phải chuyện gì nguy hiểm sao?”
Sư phụ bị tôi làm cho tức đến đỏ bừng cả mặt, nhưng thấy tôi còn đang truyền nước, cho nên cũng không dám trách mắng gì tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/765.html.]
Sau đó, bởi vì ở công ty có việc, cho nên Tiểu Mạn đã rời đi trước.
Sau khi Tiểu Mạn rời đi, chúng tôi là những người duy nhất còn lại ở trong phòng.
Sắc mặt của sư phụ và Độc đạo trưởng lại trầm xuống.
Cùng lúc đó, sư phụ lại mở miệng nói: "Rốt cuộc thì tên nhóc nhà con đã làm gì? Đã gặp phải cái gì? Tại sao lại có thể khiến bọn con bị thương nặng đến mức hôn mê ba ngày ba đêm như vậy."
Chuyện này chắc chắn không thể giấu giếm, cho nên sau khi thấy không có người ngoài, tôi liền nói với sư phụ, nói tôi đã đi tới phân đà của Tà giáo Mắt Quỷ.
Sư phụ và Độc đạo trưởng nghe vậy, không khỏi há hốc mồm.
Ông ấy vội vàng hỏi tôi toàn bộ câu chuyện và chuyện gì đã xảy ra.
Tôi cũng không dám nói nhảm, vội vàng kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra.
Chuyện liên quan đến Thượng Quan Thư hiển nhiên là giấu không được.
Vì vậy, tôi đã dùng “quỷ hộ thân” trong nhà để làm lý do thoái thác, sau đó kể về việc chúng tôi đi đến tận núi Lang Nha để đánh cắp Bích Lạc Thuỷ.
Khi sư phụ nghe được hai chữ "quỷ hộ thân ", đương nhiên ông ấy biết người mà tôi đang nói tới là ai.
Lúc này không khỏi nhíu mày: "Lúc con rời đi tại sao lại không nói cho sư phụ biết, con thấy việc này nguy hiểm đến mức nào chưa? Suýt chút nữa là đã mất mạng, không thể trở về rồi."
Tôi mỉm cười với sư phụ: "Không phải là suýt chút thôi sao! Chúng con không sao, hơn nữa lần đi này, chúng con cũng đã thu hoạch được rất nhiều tin tức. Đối với thế lực của phân đà Mắt Quỷ cũng có một chút hiểu biết sơ bộ. . . "
Sau đó, tôi giải thích chi tiết về tình hình của phân đà Mắt Quỷ.
Sau khi nghe tôi nói xong, Độc đạo trưởng và sư phụ không khỏi há hốc mồm.
Đối với những gì mà tôi vừa mới nói ra cũng lộ ra sự chấn động sâu sắc.
Bọn họ cũng không ngờ, bên trong phân đà Mắt Quỷ lại tồn tại tận mấy trăm con quỷ nô.
Nhiều quỷ nô như vậy, một khi bọn chúng được thả ra, bọn họ có thể ngăn cản không?
Tôi thấy hai người sư phụ đều im lặng, cho nên tôi đành phải hỏi thăm tình hình của đám người Lão Phong thế nào rồi.
Sư phụ và Độc đạo trưởng trả lời tôi, nói rằng họ vẫn đang hôn mê, tình trạng cơ thể cũng không tính là quá kém, vẫn đang dần dần khôi phục.
Bác sĩ nói mấy ngày nữa là bọn họ có thể tỉnh lại.
Nghe đến đó, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiếp theo, chúng tôi lại trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa, sau đó hai người sư phụ đã bị bác sĩ đuổi ra ngoài, nói là tôi nên nghỉ ngơi thật tốt.