Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 759

Cập nhật lúc: 2024-07-23 19:31:14
Lượt xem: 24

Nhưng Phong ca bị trọng thương nên đã về lại bên trong cơ thể của Lão Phong.

Bộ dạng của Lão Phong trông rất suy yếu và mệt mỏi, đi đường cũng cần phải có người đỡ.

Thượng Quan Thư nhìn thấy Hồ Mẫu ở trên người tôi, tựa hồ có chút hưng phấn, trực tiếp nói: “Hồ tiên tử…”

Hồ Mẫu khẽ mỉm cười, sờ đầu Thượng Quan Thư: “Được rồi, nơi này quá nguy hiểm, mau trở về đi, chậm một chút sẽ không dễ đi.”

Thượng Quan Thư nghe được lời này, đột nhiên gật đầu rồi sau đó kêu Vương Bảo Thành bế Từ Lâm Tĩnh, hồ ly nhỏ và những người khác lên.

Lúc này tôi đã kể cho Hồ Mẫu về chuyện của con đường nhỏ sau núi.

Hồ Mẫu không có bất kì do dự gì mà vội vàng chỉ huy mọi người đi theo con đường phía sau núi.

Bởi vì chiến lực của bên chúng tôi vô cùng mạnh nên Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân cũng không dám chống chọi mà chỉ có thể phái ra thêm nhiều quỷ nô và thi quái tới ngăn cản.

Huống chi lúc này chỉ xuất hiện quỷ nô cấp thấp nên không một ai có thể cản trở chúng tôi.

Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đi tới con đường nhỏ phía sau núi.

Hồ Mẫu không thể ở trên người tôi quá lâu, bằng không sẽ tiêu hao dương thọ của tôi cho nên lúc này bà ấy đã chào tạm biệt mọi người và trực tiếp rời đi.

Sau đó tôi được Thượng Quan Thư đỡ, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay sau đó, thời gian của sư phụ Từ Lâm Tĩnh là Liệt Hỏa chân nhân cũng đã tới.

Ông ấy bảo chúng tôi đi đường cẩn thận rồi sau đó tiêu tán, thu hồi toàn bộ hơi thở trở về bên trong ngọc bội trước n.g.ự.c Từ Lâm Tĩnh.

Mà giờ phút này, chúng tôi đều được đám người Thượng Quan Thư hoặc là cõng hoặc là đỡ, không ngừng tiến lên phía trước, muốn mau chóng rời khỏi phân đà của Mắt Quỷ ở núi Lang Nha.

Nhưng phía sau chúng tôi, đám quỷ nô và thi quái không ngừng ép sát. Tôi không biết số lượng của bọn chúng có bao nhiêu…

******************

Mười phút đã trôi qua kể từ khi chúng tôi xông ra khỏi đàn quỷ và đi xuống vách đá.

Liệt Hỏa chân nhân và Hồ Mẫu đã rời đi, cho nên trong quãng đường còn lại, chúng tôi chỉ có thể tự mình đi tiếp.

Mọi người đều bị thương, mà vết thương còn khá nghiêm trọng.

Nhưng sau khi tôi uống viên thuốc của Mạc bà bà, tôi đã có thể duy trì sức lực trong một thời gian ngắn.

Không thể không nói, loại thuốc đó đúng là lợi hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/759.html.]

Giống như thuốc kích thích, thân thể cũng không còn đau nhức nữa, mà thể lực và đạo khí cũng được khôi phục rất nhiều, thậm chí còn có một loại hưng phấn.

Cho dù trước đó Hồ Mẫu đã bám vào trên người của tôi, nhưng tác dụng phụ đang đè nặng lên cơ thể cũng đã lập tức giảm bớt, không còn xuất hiện tình trạng thể lực bị suy kiệt đến mức dẫn đến tình huống không thể động đậy.

Tất nhiên, một loại thuốc mạnh như vậy, nhất định là có tác dụng phụ.

Hơn nữa Mạc bà bà cũng đã nói, đây chỉ là tạm thời.

Nó có thể kéo dài khoảng hai đến ba giờ, tùy thuộc vào thể chất của từng cá nhân và mức độ nghiêm trọng của thương thế.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là hiện tại, chúng tôi đã có thể trốn thoát.

Chỉ cần chúng tôi có thể nhân cơ hội trong vòng hai ba tiếng đồng hồ này mà chạy thoát được, vậy thì sẽ không có vấn đề gì cả, đợi đến khi tác dụng phụ xuất hiện, chúng tôi cũng sẽ không bị mất mạng.

Mà Lão Phong, Từ Lâm Tĩnh và hồ ly nhỏ cũng đều đã ăn một viên.

Bởi vì tính chất đặc biệt của viên thuốc, Từ Lâm Tĩnh và hồ ly nhỏ đều bị thương rất nặng, lúc này cũng đều tỉnh dậy.

Nhưng thời gian dùng tương đối ngắn, cho nên mặc dù hiện tại bọn họ đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể tự đi lại được.

Về phần Lão Phong, vết thương của cậu ấy tương đối nhẹ so với những người khác.

Cho nên cậu ấy không những không cần giúp đỡ mà còn giúp tôi đỡ hồ ly nhỏ và Từ Lâm Tĩnh cùng nhau chạy về phía trước.

Nhưng lần này, Thượng Quan Thư ở trong mắt của Lão Phong, cuối cùng không còn là hư vô nữa, mà là có đường nét, là một bộ dáng mơ hồ.

Lão Phong đã sớm biết đến sự tồn tại của vị "Sư muội" này từ trong miệng của tôi, lúc này nhìn thấy một hình bóng mơ hồ như vậy thì cũng không quá kinh ngạc.

Từ Lâm Tĩnh thì dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua mấy lần, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với "Bảo gia hồn" ở bên cạnh tôi.

Mặt khác, ngoài Thượng Quan Thư, Mạc bà bà và Vương Bảo Thành, còn có mấy quỷ đầu lĩnh mà tôi không quen biết.

Mà tôi cũng không để ý quá nhiều, bọn họ chỉ bảo vệ hai bên trái phải của chúng tôi, hoặc mở đường trước hoặc đoạn hậu ở đằng sau, để chúng tôi không nhận phải sự uy h.i.ế.p nào.

Sau khi Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân bị đánh lui, dường như đã bị thương lần nữa.

Hơn nữa lần này còn là vết thương chồng lên vết thương.

Do đó, sau khi bọn họ rút lui, cũng không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

Mà những kẻ đuổi theo chúng tôi đều là những quỷ nô và thi quái.

Trước mắt những thi quái này vẫn còn dễ nói, bởi vì tốc độ của bọn chúng quá chậm cho nên không thể đuổi kịp chúng tôi.

Loading...