Minh Hôn - 737
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:42:15
Lượt xem: 12
Hình như bên trong có một vết nứt, lại dường như còn có tạp chất khác.
Nói cách khác, mối quan hệ giữa các góc nhỏ nhô ra này với toàn bộ Bích Lạc Thạch được kết nối cũng không thuần túy.
Nếu như không thuần túy, vậy thì độ cứng và độ dày của chúng chắc chắn phải khác nhau.
Lão Phong sở dĩ muốn thử nhất định là vì nhìn ra mối quan hệ giữa chúng.
Ý tưởng này vừa xuất hiện, lão Phong đã vung đao lần thứ hai và thứ ba.
Yêu đạo đen gầy vẫn có bộ dáng xấu hổ như cũ, hy vọng lão Phong sẽ không làm hỏng nó.
Không phải gã sợ mất vật này, mà là gã sợ chết.
Trong trường hợp chúng tôi bị yêu đạo khác phát hiện, gã nhất định sẽ bị chúng tôi lôi ra làm lá chắn, người c.h.ế.t đầu tiên chắc chắn không phải chúng tôi, mà là gã.
Cho nên yêu đạo đen gầy này cũng muốn chúng tôi sớm rời đi, để gã có nhiều cơ hội sống sót hơn.
Cho dù cuối cùng Bích Lạc Thạch mất ở trong tay gã, gã cũng cho rằng mình còn có thể sống, thiên hạ rộng lớn, vẫn có chỗ cho gã an cư lạc nghiệp.
Từ Lâm Tĩnh vẫn âm thầm đếm thời gian, nhìn thời gian ngày càng ít.
Nhưng lão Phong vẫn ở đó đập đá và làm những việc vô dụng, cô ấy cảm thấy những điều này hoàn toàn không cần thiết.
Xét cho cùng, mục đích hôm nay của chúng tôi là lấy Bích Lạc Thủy, bây giờ mục đích đã đạt được.
Có lấy Bích Lạc Thạch hay không đã không còn quá quan trọng.
Lại vài tiếng "Bang bang" vang lên, Từ Lâm Tĩnh không thể chịu được nữa, tiếp tục nói: "Bạch Phong, nếu anh vẫn cố chấp như vậy thì sẽ hại c.h.ế.t chúng ta đó. Chúng ta cần phải lập tức rời khỏi đây."
Lão Phong vẫn như cũ, không những không nói lời nào, ngay cả nhìn Từ Lâm Tĩnh một cái cũng không thèm.
Nhưng lúc này hai mắt tôi sáng ngời, vươn tay ngăn cản Từ Lâm Tĩnh: “Yên tâm, sẽ xong ngay thôi.”
"Xong? Xong cái gì? Anh thật sự đập vỡ được hòn đá này sao?" Từ Lâm Tĩnh nghi hoặc tiến tới xem.
Yêu đạo đen gầy đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy vẻ xấu hổ: "Đạo hữu, không phải tiểu nhân có ý gì khác, nhưng nếu cậu thực sự có thể đập vỡ được Bích Lạc Thạch này, tôi liền có thể nuốt hết Bích Lạc Thạch này a..."
Trong mắt yêu đạo đen gầy, thứ này còn cứng hơn cả loại thép tốt nhất.
Đừng nói là đập nát, cho dù muốn tạo một vết xước trên nó cũng là không có khả năng, nên gã mới dám nói như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/737.html.]
Kết quả vừa dứt lời, lão Phong đã hung hăng vung thanh đao đã bị móp lên, bổ xuống thêm một nhát nữa.
Chỉ nghe một tiếng “đùng”, góc nhô ra của Bích Lạc Thạch bị gãy ngay tại chỗ, trực tiếp lăn xuống đất, phát ra mấy tiếng “leng keng”.
Yêu đạo đen gầy vừa rồi còn không quan tâm, nhưng khi gã nhìn thấy góc của Bích Lạc Thạch thực sự bị đập nát, khuôn mặt gã lập tức thay đổi, trong mắt tràn ngập sự khó tin, gã há to miệng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lão Phong hít một hơi, tùy ý nhặt một góc nhỏ cỡ ngón tay cái của Bích Lạc Thạch lên.
Đánh giá vài lần vật trong tay, sau đó quay đầu nhìn về phía yêu đạo đen gầy, nói: “Thứ này thật sự rất cứng, ăn xong có lẽ sẽ không dễ tiêu hóa.”
Ngữ khí của Lão Phong rất lạnh lùng, nhưng lại trực tiếp làm tên yêu đạo đen gầy nghẹn đến nói không nên lời, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Bạch Phong, anh kiên trì thật đấy.” Từ Lâm Tĩnh không khỏi khâm phục.
Nhưng yêu đạo đen gầy lại nuốt nước miếng, sau đó nặn ra một nụ cười: "Ha ha, đùa thôi, đùa thôi. Nếu phá vỡ được một góc nhỏ của Bích Lạc Thạch cũng là một thu hoạch lớn, vậy chúng ta mau đi thôi! Nếu không sẽ thật sự không ra được nữa đâu."
Yêu đạo đen gầy hoàn toàn không quan tâm đến những gì chúng tôi lấy được, gã chỉ muốn nhanh chóng đưa chúng tôi đi, đồng thời giữ lấy mạng mình.
Tôi cũng không định ở lại, liền xoay người rời đi.
Nhưng lúc này, lão Phong trực tiếp đưa Bích Lạc Thạch trong tay cho tôi: "Cái này, cậu cầm đi."
“Cho tôi?” Tôi hơi bất ngờ.
Đây là do lão Phong cực cực khổ khổ, từ trong sự nghi ngờ mà lấy được, ngay cả thanh đao ngự tiền thị vệ của cậu ấy cũng bị đập móp.
Lão Phong trực tiếp gật đầu, thản nhiên nói: "Tuy rằng tôi không biết cậu muốn nó để làm gì! Nhưng tôi biết thứ này đối với cậu hẳn là có ích."
Lời nói của lão Phong vẫn lạnh lùng như vậy, không nghe ra bất kì cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng ánh mắt của cậu ấy đã nói cho tôi biết, cậu ấy là thật lòng.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, có chút cảm động.
Góc nhỏ này của Bích Lạc Thạch tuy không lớn.
Nhưng nó đích thực là Bích Lạc Thạch, chắc chắn vô cùng có ích đối với Thượng Quan Thư.
Tôi cũng không cùng lão Phong xoắn xít, chỉ đành nhận lấy: "Cám ơn cậu, lão Phong."
Khóe miệng lão Phong khẽ cong lên, cũng không nói lời nào.
Lão Phong cứ như vậy, làm người không thích nhiều lời. Nhưng cậu ấy chắc chắn là một người anh em đủ tư cách, đủ nghĩa khí.