Minh Hôn - 736
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:41:26
Lượt xem: 10
"Chu choa! Lạnh quá" Tôi ngạc nhiên.
“Thứ này rất lạnh sao?” Từ Lâm Tĩnh khó hiểu đưa tay sờ sờ.
Kết quả phát hiện nó thật sự lạnh lẽo một cách bất thường nên vội vàng thu tay lại.
Lão Phong và Tiểu Mỹ cũng đụng thử, kết quả phát hiện Bích Lạc Thạch thực sự rất lạnh.
Mà lạ thật, hòn đá lạnh như vậy làm sao ngưng tụ thành nước được? Bích Lạc Thủy thế mà không bị đóng băng? Điều này thật ngoài ý muốn.
Tôi di chuyển ống tay áo của mình một chút, chuẩn bị tiếp tục lấy nó.
Nghĩ nghĩ, chỉ lấy một hòn đá to bằng đầu người thì cũng không khó mấy.
Kết quả khi dốc hết sức lực, tôi phát hiện ra việc di chuyển hòn đá lại vô cùng khó khăn.
Trời ạ, thứ này giống như một khối sắt đen, không biết nặng mấy trăm cân.
“Lão Phong, hòn đá này nặng quá.” Tôi cố hết sức, nhưng không nhất lên được.
Lão Phong cũng đến thử, nhưng kết quả vẫn vậy.
Yêu đạo đen gầy bên cạnh nhìn thấy thì vẻ mặt lộ ra xấu hổ, cuối cùng gã nhịn không được mà xen vào một câu: "Mọi người, đừng, đừng thử nữa. Đừng nhìn thứ này không lớn, nhưng lại nặng hơn so với sắt thép. Ước chừng nặng hơn một ngàn cân."
“Cái gì, hơn một ngàn cân?” Tôi sửng sốt.
"Đinh đạo trưởng, đây là một hòn đá kỳ lạ, cho dù phơi dưới ánh mặt trời chói chang, nó vẫn lạnh lẽo như thường, cũng vô cùng nặng."
"Nếu chỉ bằng các người, muốn mang thứ này đi, chẳng những không dễ dàng, còn rất dễ bị người phát hiện, cho dù lấy đi, tốc độ của các người cũng trở nên rất chậm, chỉ sợ chưa rời khỏi hang động thì đã qua giờ Tý. Đến lúc đó, mọi người đều sẽ trở về, cho dù tôi mang theo các người, chỉ sợ cũng khó có thể rời khỏi núi Lang Nha."
Yêu đạo đen gầy xấu hổ nói, khuyên chúng tôi từ bỏ.
Mặc dù có chút không muốn, nhưng tên này nói rất đúng.
Ai trong chúng tôi có thể nâng được vật nặng hơn một ngàn cân?
Cho dù dùng đến đạo hạnh, tôi và lão Phong cũng chỉ có thể di chuyển nó một chút, nhưng vẫn không thể nhấc nó lên được.
Cho dù lùi một bước, ngay cả khi thứ này được mang ra khỏi đây, chúng tôi cũng không thể chạy xa được.
Một khi Bích Lạc Thạch bị phát hiện mất tích, người của tà giáo Mắt Quỷ nhất định sẽ ra tay.
Đến lúc đó, chúng tôi không những không mang được Bích Lạc Thạch và Bích Lạc Thủy về, mà còn có thể sẽ lưu lại ở núi Lang Nha.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi nhíu mày: "Mẹ kiếp, thứ này không thể mang đi được, thật đáng tiếc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/736.html.]
Tôi có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng Từ Lâm Tĩnh bên cạnh lại nói: "Không có gì phải tiếc. Bây giờ đã hơn một giờ rồi, chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa sẽ qua giờ Tý. Chúng ta hãy nhanh chóng mang theo Bích Lạc Thủy rồi rời khỏi đây."
Nghe Từ Lâm Tĩnh nói vậy, tôi gật đầu, tính rời khỏi đây.
Nhưng vào lúc này, lão Phong đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Nói xong, lão Phong chậm rãi rút thanh đao từ trong túi kiếm ra, là thanh bảo đao của ngự tiền thị vệ mà cậu ta lấy được từ nhà họ Long.
“Lão Phong, cậu định làm gì? Không phải là cậu muốn bổ hòn đá này ra đấy chứ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Hòn đá này rất nặng, có thể tưởng tượng nó dày như thế nào. Thanh đao này có bổ được không? Đến khi đó có khi còn khiến thanh đao này bị gãy làm đôi thì tiêu.
"Bạch Phong, thanh đao của anh sẽ bị gãy mất!" Từ Lâm Tĩnh cũng nói một câu.
Yêu đạo đen gầy bên cạnh càng thêm xấu hổ: "Cái này, cái này thật sự là vô dụng, cho dù là loại thép tốt nhất cũng không thể phá nổi hòn đá này. Đạo hữu, cậu cũng đừng nên phí sức nữa."
*********************
Mọi người đều không cho là Bích Lạc Thạch này có thể dễ dàng bị đập nát, thể tích nhỏ như vậy, khối lượng lại nặng như thế, có thể tưởng tượng được nó dày như thế nào.
Nhưng lão Phong không nói lời nào, mà từ từ chĩa mũi đao về phía Bích Lạc Thạch.
Sau đó chỉ với một động tác, đột ngột đập xuống.
Trong chớp mắt chỉ nghe “đùng” một tiếng, một tia lửa xuất hiện.
Mà Bích Lạc Thạch kia vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại.
Còn thanh bảo đao ngự tiền thị vệ của lão Phong lại bị đập ra một vết lõm...
Thấy vậy, yêu đạo đen gầy lộ ra một tia cười khổ: “Đạo trưởng, vô dụng thôi.”
"Bạch Phong, hòn đá này quá cứng, mau đi thôi! Chúng ta tạm thời không có thời gian." Từ Lâm Tĩnh cũng thúc giục.
Nhưng tôi biết lão Phong, cậu ấy không phải là một người liều lĩnh và bốc đồng, mà là một người đàn ông cẩn thận và tinh tế.
Chắc hẳn phải có lý do để cậu ấy kiên trì làm một việc như vậy.
Sau khi cậu ấy thất bại lần này, tôi không lập tức thuyết phục lão Phong rời đi.
Thay vào đó, tôi xem xét cẩn thận Bích Lạc Thạch và vị trí mà lão Phong vừa bổ xuống.
Kết quả là ngay sau đó, tôi ngạc nhiên phát hiện ra.
Vị trí mà lão Phong bổ xuống là một góc nhỏ nhô ra từ Bích Lạc Thạch, mà góc nhỏ này thông với mép của thân chính, bên trong dường như có một chút tì vết.