Minh Hôn - 730
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:39:23
Lượt xem: 15
Trong nháy mắt, những sợi leo quỷ quỷ xuất hiện đã quấn lấy cơ thể của nai Hoa Lộc.
Một con leo quỷ há miệng, lập tức cắn một ngụm vào thân thể của nai Hoa Lộc. Từng ngụm rồi từng ngụm mà gặm nhấm nai Hoa Lộc, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của nai Hoa Lộc đã bị gặm thành hàng nghìn lỗ.
Một số dây leo quỷ thông qua miệng và mũi của nai Hoa Lộc mà leo thẳng vào bên trong cơ thể của nó, cảnh tượng này có thể nói là khủng bố đến cực điểm.
Tất cả chúng tôi đều sợ ngây người, trên khuôn mặt của nguyên một đám đều lộ ra sự sợ hãi.
Mẹ nó đây là thứ gì vậy? Là thực vật hay là một con rắn?
Tất cả chúng tôi đều chưa từng gặp qua loại đồ vật này, thậm chí là chưa từng nghe về nó.
Đồng thời, trong lòng tôi cũng xuất hiện một nỗi sợ kéo dài.
Vừa rồi tôi còn muốn mạo muội đi diệt trừ đoá hoa kỳ lạ này, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như việc này không dễ dàng như tôi tưởng tượng.
Đầu tiên, tôi cần phải phá vỡ trận pháp của dị thú bằng đá này, sau đó còn phải đối mặt với loại sinh vật giống như dây leo kỳ lạ này.
Ngay khi trong lòng tôi còn đang tỏ ra nghi ngờ, Trương Tử Đào đã cười "ha ha ha", trên khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn, rồi lại vung tay lên.
Yêu đạo đen gầy ở phía sau lưng thấy vậy, lại nói với đàn em ở bên cạnh: "Cởi bỏ bùa phong ấn cho bọn chúng, ném xuống."
"Vâng!"
Mấy tên yêu đạo kia trả lời, rồi lần lượt kết ấn, rồi đánh vào cơ thể của mấy người kia.
Ngay khi những người đó bị đánh trúng, ánh mắt lờ mờ và thần trí của bọn họ cũng chậm rãi được hồi phục.
“Đây là đâu?” Một trong số đó có người phản ứng lại trước rồi mở miệng nói.
Nhưng người này còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, thì đã bị một tên yêu đạo đá vào người: "Mày đi xuống sẽ biết thôi!"
Người nọ “A” lên một tiếng thét chói tai, sau đó ngã vào huyết trì.
Ngay khi ló ra một cái đầu, những dây leo quỷ màu đen đó đã nhắm trúng người nọ, rồi lao nhanh xuống.
Lại nghe được một tiếng hét thảm khác, người nọ đã bị dây leo quỷ màu đen quấn lấy, rồi bị nó nhấc lên trời rồi lại bị vô số dây đằng gặm nhấm.
Sau khi những người sống khác được giải phong ấn, lúc bọn họ nhìn thấy một màn này thì cũng có phản ứng.
Ở ngay tại chỗ này phát ra một tiếng thét “A” chói tai. Trong đó có một người phụ nữ sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/730.html.]
“Yêu, yêu quái!”
“Chạy, chạy mau!”
Có mấy người bình thường đã kịp phản ứng lại, bởi vì sau khi tận mắt nhìn thấy một màn tàn nhẫn và quỷ dị như vậy, khiến bọn họ bị doạ sợ không nhẹ.
Nhưng liệu bọn họ có thể thoát khỏi bàn tay của những tên yêu đạo này không?
Nhưng kết quả là mới chạy được vài bước đã bị bắt trở về.
Bọn họ hiển nhiên biết mình sẽ bị ném vào huyết trì, bị dây leo quỷ kia ăn thịt.
Nguyên một đám đều tỏ ra khiếp sợ đến cực điểm, thậm chí còn có người không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng đều vô dụng.
Vừa nhìn thấy một màn này, khiến tôi hận đến nghiến răng, muốn ra tay, ngay cả tay cầm kiếm gỗ đào cũng đã nổi lên gân xanh.
Dường như Lão Phong ở bên cạnh đã phát hiện ra trạng thái của tôi, cậu ta duỗi tay ra rồi nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của tôi.
Khi tôi thấy Lão Phong nắm lấy tay của tôi, tôi đã quay đầu rồi liếc nhìn cậu ta một cái.
Vẻ mặt của Lão Phong cũng trở nên nghiêm trọng, sau đó lắc đầu với tôi.
Cậu ta không nói, nhưng tôi biết cậu ta muốn nói gì.
Lão Phong đang nhắc nhở tôi phải bình tĩnh và không được bốc đồng.
Nếu như trong tình huống này mà chúng tôi bị bại lộ, đừng nói là có thể mang Bích Lạc Thủy trở về, có thể còn mạng mà rời đi hay không, e rằng cũng không thể nói trước được điều gì.
Đến lúc đó, đừng nói là có thể cứu được những người ở trước mặt này không, mà tính mạng của bản thân e rằng cũng không giữ được.
Trong lòng tôi hiểu rất rõ điều này, cho dù trong lòng tôi có chút không đành lòng đi nữa thì cũng cũng chỉ có thể mạnh mẽ kìm nén lửa giận ở trong lòng, cố gắng chịu đựng.
Ngoại trừ tôi, ngay cả Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh cũng giống như vậy, sắc mặt của cô ấy cũng rất khó coi.
Cô ấy thân là đệ tử truyền thừa của một tông môn chính đạo, từ khi bọn họ còn nhỏ thì đã được dạy bảo tư tưởng đạo nghĩa về việc bảo vệ người sống và trảm yêu trừ ma.
Giờ phút này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người bình thường bị yêu đạo g.i.ế.c hại, còn không thể ra tay, loại tâm tình này khiến cô ấy nghẹn khuất muốn chết.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng mọi người có nghẹn khuất thì nghẹn khuất, tức giận thì tức giận thật.
Nhưng trong lòng của bọn họ vẫn tồn tại một tia lý trí. Bọn họ đều hiểu lúc này chỉ có thể chịu đựng, không thể bị bại lộ.
Một lúc sau, mấy người còn lại đều bị đám yêu đạo kia ném hết vào trong huyết trì.