Minh Hôn - 723
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:33:46
Lượt xem: 14
Nếu vượt quá thời gian, thì chúng tôi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lúc này, hồ ly nhỏ đã sớm rời khỏi hốc đá, thông qua giác quan mẫn cảm, sau khi xác định khu vực xung quanh không có nguy hiểm.
Chúng tôi mới bắt đầu lặng lẽ trèo ra khỏi hốc đá, đồng thời mở Thiên Nhãn ra.
Tại thời điểm này, tôi nhìn vào bên trong khe núi, liền phát hiện bên dưới đã có mấy bóng người thấp thoáng, quỷ hồn tụ tập.
Trừ cái đó ra, tối hôm qua còn có một số xác sống biết đi, còn có một số cương thi biết nhảy, chúng đang rất trật tự đi đến chỗ của riêng mình.
Nhìn vào số lượng thì cũng không ít, có lẽ là đã lên đến hàng trăm con.
Hơn nữa ở chỗ đó còn có rất nhiều quỷ nô và thi quái đang chờ. Dưới sự chỉ huy của một số giáo đồ của Mắt Quỷ, chúng cũng lần lượt xuất hiện, nhưng lại không hề hỗn loạn.
Tim tôi đập lỡ một nhịp, chẳng trách Thượng Quan Thư lại nói tà giáo Mắt Quỷ là một con quái vật khổng lồ.
Bây giờ có vẻ như đó là sự thật.
Vẻn vẹn chỉ bằng một phân đà của tà giáo Mắt Quỷ thôi mà đã có sức mạnh như vậy.
Chẳng trách Thượng Quan Thư muốn liên hợp với nhiều Quỷ tu cường đại, tính kế lâu như vậy.
Hiện tại xem ra, cũng không phải là không có lý.
Nhưng cho dù như vậy, nếu thật sự đánh nhau, kết cục thật sự rất khó nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy một trận chiến như vậy, trong lòng tôi không khỏi trở nên căng thẳng và cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Bởi vì những gì trước đây mà bản thân đã đối mặt, chẳng qua chỉ là một số cá thể hung hồn lệ quỷ mà thôi.
Nhiều nhất là ngày hôm đó tôi bị quỷ Tam Nguyên phục kích và phải mấy chục con lệ quỷ.
Nhưng so với số lượng quỷ ở đây, mấy chục con lệ quỷ kia thực sự không là gì cả.
Tôi cố kìm sự dâng trào và bàng hoàng ở trong lòng lại, tiếp tục di chuyển đến địa điểm đã định.
Nửa giờ chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã đến mười một giờ tối, là thời khắc đầu tiên của nửa đêm.
Ngay khi chúng tôi vừa đến địa điểm được chỉ định, bên trong khe núi đã xuất hiện động tĩnh.
Gió lạnh "hu hu hu" xuất hiện, âm khí cuồn cuộn đã bắt đầu càn quét.
Một số thi nô và cương thi gì đó đã phát ra những âm thanh thở hổn hển nặng nề.
Những quỷ nô và hung hồn dã quỷ kia cũng phát ra từng tràng tiếng "hú hú".
Âm thanh đặc biệt đinh tai nhức óc, giống như quỷ khóc sói tru vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/723.html.]
Ngoại trừ hú lên, bọn chúng càng nhìn lên vầng trăng sáng trên trời kia, bắt đầu hô hấp, hấp thụ tinh hoa đất trời, cung cấp cho việc tu luyện.
Đột nhiên, Lão Phong nói với tôi: "Lão Đinh, nhìn kìa!"
Lão Phong nói xong thì chỉ vào một hướng.
Tôi theo ngón tay của Lão Phong mà nhìn sang, thì nhìn thấy có hai người đang ngồi trên một tế đàn ở bên dưới.
Hai người kia một trái một phải, ngồi đối diện nhau.
Lấy bọn họ làm trung tâm, bốn phía vây quanh rất nhiều quỷ nô khác.
Hai người đó dường như đang ngồi thiền hít thở và tu hành, lại giống như đang kích hoạt một loại pháp trận kỳ lạ nào đó.
Những âm sát khí đó tạo thành một màn sương đen, ngưng tụ không tan ở trên đỉnh đầu và quanh quẩn xung quanh bọn họ.
Mà nhóm quỷ nô ở xung quanh vẫn tiếp tục hấp thụ làn sương đen kia, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
Thấy vậy, tôi không khỏi nhíu mày.
Bởi vì tôi phát hiện ra bộ dạng của hai người này giống với Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân.
“Hình như là Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân thì phải?” Tôi hơi nghi ngờ, nhưng vì đang ở quá xa cho nên không dám xác nhận.
"Tôi nghĩ chính là hai người bọn họ, hai người này đang thu thập âm sát khí để bồi dưỡng cho những con hung hồn lệ quỷ ở xung quanh tu luyện."Lão Phong lại nói.
Nghe Lão Phong phân tích như vậy, tôi cảm thấy nhìn như là thế.
Nhưng như vậy cũng tốt, Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân đều đi ra ngoài tu luyện.
Bây giờ sẽ càng thuận tiện cho việc lẻn vào hang động và đánh cắp Bích Lạc Thuỷ của chúng tôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng rồi nói thẳng: "Như vậy cũng tốt, như thế cũng chứng minh bên trong hang động càng thêm trống trải, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, trước khi bọn họ trở lại sơn động, trộm Bích Lạc Thủy hẳn là không thành vấn đề."
Lão Phong khẽ gật đầu, nhưng Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh cậu ta lại lên tiếng nói: "Đừng có mà ngây ngốc nữa, tranh thủ thời gian đi!"
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Sau đó, một đoàn người đi thẳng tới vách núi ở bên kia, ở đây rất cao, chiều cao khoảng bốn năm mươi mét, dốc thẳng đứng.
Nếu chẳng may trong quá trình leo xuống mà bị tuột tay, vậy thì sẽ bị ngã chết.
Nhưng tới thì cũng đã tới đây rồi, cho dù có nguy hiểm thì cũng phải leo.
Trước khi chúng tôi rời đi, con hồ ly nhỏ lại mở miệng nói: "Chờ một chút, tôi đi thăm dò đường trước đã!"
Nói xong còn không đợi tôi trả lời, cô ấy đã nhìn xuống phía dưới vài lần, sau đó nhanh chóng biến thành một con hồ ly.