Minh Hôn - 717
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:31:51
Lượt xem: 19
Giữa những lời nói, nét mặt của chủ nhà hàng còn nhuốm màu sợ hãi.
Nhìn thấy ông chủ như vậy, dường như ông ta đã biết điều gì đó.
Sau khi tôi trao đổi ánh mắt với đám người Lão Phong, tôi lại tiếp tục hỏi: "Ông chủ, tại sao không thể đi?"
Ông chủ liếc nhìn trái phải rồi nói với tôi: "Người anh em, để tôi nói cho cậu biết sự thật, ở chỗ của chúng tôi, núi Lang Nha là một khu vực cấm, sương mù rất đáng sợ khiến hầu hết mọi người sau khi đi vào trong đó đều không thể thoát ra được. Hơn nữa tôi còn nghe người hái nhân sâm ở đây nói, ở trong núi Lang Nha vẫn còn một nhóm quái vật ăn thịt người sống."
Nghe đến đây, tôi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo.
Ở trong núi Lang Nha, là phân đà của Mắt Quỷ.
Thượng Quan Thư nói rằng nơi đó có một chỗ dưỡng thi tự nhiên, không chỉ có thi nô và quỷ nô, mà còn có quỷ chiến khôi và cương thi.
Sau khi người bình thường đi vào, chắc chắn sẽ không thể ra ngoài, có lẽ đây chính là con quái vật mà ông chủ đang nói đến.
Tôi thấy, chuyện này cũng không có nhiều thông tin hữu ích, vì vậy tôi không có ý định tiếp tục dừng lại.
Tôi vẫy tay với ông chủ: "Cảm ơn ông chủ, nhưng chúng tôi nhất định phải đi núi Lang Nha!"
Nói xong, chúng tôi chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng ông chủ lại ngăn chúng tôi lại: "Người anh em đừng có xúc động, lời tôi nói đều là sự thật. Bên tôi còn có mấy người hái nhân sâm đi tới núi Lang Nha nhưng không thể trở về, hơn nữa nơi đó có sương mù rất dày, sau khi đi vào rất dễ dàng bị lạc."
"Chỉ có người hái nhân sâm mà tôi đã đề cập tới là có thể đi vào thung lũng trên núi Lang Nha, cuối cùng đã thông qua một con đường mòn ở phía sau núi mà trốn thoát. Ông ta nói là bản thân đã nhìn thấy rất nhiều quái vật ăn thịt người ở trong thung lũng núi Lang Nha, thật đấy..."
Lời của ông chủ nói rất có lý và nhiều lần khuyên chúng tôi không nên đến núi Lang Nha.
Tôi không định nói chuyện với chủ nhà hàng nữa nhưng sau khi nghe ông ta nói về con đường mòn ở phía sau núi, tôi không khỏi cảm thấy hứng thú.
Thượng Quan Thư đã nói rất rõ, ở nơi đó có rất nhiều cấm chế. Nó được bảo vệ nghiêm ngặt và rất khó tiếp cận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/717.html.]
Nhưng chủ nhà hàng nói là có một người hái nhân sâm đã vào núi Lang Nha thông qua một con đường nhỏ, thậm chí đã đến gần bên trong khe núi, đồng thời còn an toàn trở ra ngoài.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bên trong núi Lang Nha còn có một con đường nhỏ không muốn để bất kỳ ai biết được, ngay cả những người bình thường cũng có thể tiếp cận nó mà không bị ai phát hiện và ra ngoài an toàn.
Nếu như chúng tôi tìm thấy con đường núi này, vậy chẳng phải càng thêm an toàn sao?
Tôi hơi nhíu mày, nói thẳng với ông chủ: "Ông chủ, ông có thể nói cho tôi biết người hái nhân sâm đó sống ở đâu không? Tôi muốn đến thăm ông ta."
"Đi thăm ông ta sao? Nhóc con, chẳng lẽ cậu vẫn còn muốn đi à?" Ông chủ đã thành khẩn nói như vậy, cảm thấy mình nói nhiều như vậy đều là uổng công.
Nhưng tôi lại mỉm cười: “Ông chủ, ngoài việc là du khách ba lô, chúng tôi còn là những học giả nghiên cứu về địa chất và thực vật học, núi Lang Nha đối với chúng tôi mà nói, rất quan trọng. "
Tôi ngụy trang cho mình thêm một thân phận mới, ông chủ thấy chúng tôi nghiêm túc như vậy, cuối cùng thở dài: “Cái tên hái nhân sâm già đó gọi là La Nghệ, ông ta sống trong một ngôi nhà cũ ở cuối đường, ông ta thích uống rượu cho nên nếu được thì cậu mang hai chai rượu qua đó đi. Có lẽ ông ta sẽ chỉ cho mấy người cách đến đó!"
Nghe vậy, tôi không khỏi vui mừng khôn xiết, cảm ơn ông chủ rồi rời khỏi đây.
Ngay khi vừa bước ra khỏi nhà hàng, Tiểu Mỹ đã nói với tôi: “Có tôi ở đây, còn cần đi con đường nhỏ nào nữa?”
Nhưng tôi lại nở một nụ cười gượng gạo, nơi chúng tôi sắp tới là phân đà của Tà giáo Mắt Quỷ, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.
Vì vậy tôi mở miệng nói: "Tiểu Mỹ, tôi biết cô ở trong núi rất lợi hại, xa xa cũng có thể phát hiện ra địch nhân, nhưng Tà giáo Mắt Quỷ không giống với những kẻ khác, cho nên chúng ta vẫn nên thận trọng đi từng bước một, chẳng may xảy ra chỗ sơ suất, vậy chúng ta coi như xong rồi.”
Tiểu Mỹ nghe tôi nói như vậy, cô ấy “hừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tiếp theo, chúng tôi lại mua hai chai rượu Lão Diếu ở cửa hàng nhỏ bên đường, rồi đi về phía cuối đường.
Thị trấn nhỏ này tương tự như thị trấn Thanh Thạch của chúng tôi, thậm chí còn nhỏ hơn một chút.
Một lúc sau, chúng tôi đã đi đến cuối đường, ở đây quả nhiên có một ngôi nhà cũ.
Nó tả tơi và được buộc bằng sợi dây thừng to màu đỏ.
Đây là dấu hiệu truyền thống của những người hái sâm, nhưng truyền đến ngày nay thì hầu như không còn ai buộc sợi dây đỏ ở trước cửa nữa.