Minh Hôn - 693
Cập nhật lúc: 2024-07-22 11:15:36
Lượt xem: 13
Nói xong, Trương Tử Đào dữ tợn lao thẳng về phía tôi.
Đồng thời còn ra tay với tôi.
Còn tôi cũng đã tập trung toàn bộ sức lực, theo bản năng làm ra một tư thế muốn ngăn cản.
Bởi vì do tình trạng của cơ thể, cho nên tư thế này trông rất máy móc, hoàn toàn không có tác dụng phản kháng nào cả.
Hậu quả có thể tưởng tượng được, một cước của Trương Tử Đào đã khiến tôi bay lộn ngược ra phía sau, cả người tôi rơi thẳng xuống bàn nướng.
“Rắc” một tiếng, chiếc bàn nhỏ đã nứt thành bốn năm phần.
Bởi vì ở chỗ này của tôi đã chịu tấn công, lại còn bị đả thương, khiến cho toàn bộ khí huyết trong cơ thể đều bị phong bế, cho nên tôi lại phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Tôi phát hiện, lúc này ngoại trừ đau đớn ra, ý thức của tôi dường như đã trở nên rất mơ hồ, khó có thể nhìn rõ đồ vật trước mắt, mà điều này chứng tỏ vết thương đã rất nghiêm trọng.
Nhưng tôi vẫn muốn đứng dậy.
Nhưng lần này cho dù tôi có cố gắng thế nào, nghiến răng kiên trì đến mức nào, tôi cũng không thể thành công.
Trương Tử Đào lộ ra vẻ mặt đắc ý, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, ngạo nghễ mà nhìn tôi chằm chằm: "Sao, hiện tại không đứng lên nổi nữa sao? Mẹ nó, dám đánh tao, hiện tại tao lập tức bẻ gãy tay chân của mày."
Vừa nói, Trương Tử Đào vừa cầm một chiếc ghế lên, lại muốn ra tay với tôi.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn về phía gã ta, nhưng vẫn không thể làm ra bất kỳ hành động nào khác.
Mà Trương Tử Đào đã nhấc chiếc ghế lên, nhắm chuẩn về phía đầu gối của tôi, chuẩn bị nện xuống đó.
Giờ khắc này, lão Phong siết chặt nắm tay, Phong ca nghiến chặt răng, Thượng Quan Thư càng buồn bã mà nhắm mắt lại.
Không ai trong số họ nói một lời nào, nhưng mỗi người đều tràn ngập sự tức giận tột độ.
Trong tình huống này, tất cả những gì họ có thể làm là trơ mắt nhìn mọi thứ ở trước mặt.
Thậm chí là ngay cả tôi, cũng cho rằng ngay sau đó đầu gối của mình sẽ bị Trương Tử Đào đập nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/693.html.]
Về sau, tôi sẽ trở nên kẻ què quặt, hoặc là c.h.ế.t ở chỗ này, hoặc thậm chí thậm chí hồn phách sẽ bị giam cầm, sau này sẽ trở thành quỷ nô của bọn họ.
Nhưng vận may của tôi dường như vẫn chưa cạn, ngay lúc Trương Tử Đào dùng ghế vỗ xuống, một chai bia từ phía sau tôi bất ngờ bay tới.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, chai bia nện thẳng vào trán Trương Tử Đào.
Chai bia chia năm xẻ bảy, còn Trương Tử Đào bị đập trúng như vậy thì liên tục lui về phía sau, đầu nở hoa.
Bỗng nhiên xuất hiện một màn này khiến cho tất cả mọi người lộ ra kinh ngạc.
Trương Tử Đào che đầu: "A! Là ai, là tên nào!"
Ngay cả lão Phong và Phong ca cũng nhìn về hướng mà chai bia bay tới.
Đột nhiên, chợt nhìn thấy hai bóng người từ dưới bóng cây u ám đó bước ra.
Tôi nheo mắt nhìn lại, mặc dù có chút mơ hồ nhưng khoảng cách đó cũng không quá xa.
Nhưng khi tôi nhìn thấy rõ diện mạo của bọn họ, toàn thân đều lộ ra sự sợ hãi đến ngây người, trên gương mặt của mình cũng lộ ra vẻ sợ hãi đến cực điểm.
Bởi vì hai người đàn ông này có chút quen thuộc với tôi.
Một trong số đó có một người có hai tròng mắt sâu và vẻ ngoài điển trai. Hóa ra đó là người đàn ông trung niên mà tôi gặp ở nhà của Tiểu Mạn, người trong đồng đạo mà Tiểu Mạn gọi là chú Tần.
Chính là người đã đưa cho Tiểu Mạn một viên âm đan của quỷ làm bùa hộ mệnh, chính là ông ta, một người đàn ông có ánh mắt khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Người còn lại hóa ra là người đàn ông cao to vạm vỡ mà chúng tôi đã gặp ở bến xe buýt vào ban ngày.
Người đàn ông cao to vạm vỡ ấy đang cầm một chiếc dù màu đen, đồng thời mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức và sức mạnh bùng nổ vô hình.
Nhìn đến đây, cả người tôi hoàn toàn choáng váng, không ngờ tôi lại gặp được bọn họ ở một nơi như thế này.
Mà một bên khác, vừa rồi Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân còn đang cực kỳ có khí thế và kiêu ngạo, nhưng lúc này sau khi nhìn thấy hai người này xuất hiện, “ba” một tiếng, sắc mặt của bọn chúng kịch liệt thay đổi, phảng phất như nhìn thấy dã thú thời tiền sử, lại dường như nhìn thấy ác quỷ nơi địa ngục, khiến cho nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ cực độ.
Ngay sau một khắc này, Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân thậm chí còn theo bản năng mà run lên một cái, không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước...
Chúng tôi còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, người đàn ông trung niên đẹp trai kia đã dùng giọng nói từ tính pha chút lười biếng nói một câu: "Lão Từ, có phải là do chúng ta đã ở trong núi sâu sống quá lâu rồi không, cho nên không biết hiện tại yêu đạo đã hung hăng ngang ngược đến mức này rồi?"