Minh Hôn - 687
Cập nhật lúc: 2024-07-22 11:13:52
Lượt xem: 15
Nhưng ông chủ bán thịt nướng ở bên kia thì tái mặt.
Rõ ràng là đã bị dọa cho sợ hãi, mặc dù ông ta không thể nhìn thấy hung hồn lệ quỷ.
Nhưng ông ta có thể nhìn thấy Trương Tử Đào, có thể nghe thấy những điều "kỳ quái" mà chúng tôi đã nói.
Lúc đầu, ông ta chỉ nghĩ là do tôi và lão Phong say rượu cho nên ông ta còn cảm thấy thích thú, nhưng càng về sau, ông ta càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đặc biệt là bây giờ, sau khi nhìn thấy sự thay đổi kỳ lạ của Trương Tử Đào, ông ta không thể ngồi yên.
Tận mắt nhìn thấy trên trán của một người đột nhiên xuất hiện một cái nhãn cầu, sau đó lông mọc khắp người.
Một màn như vậy lập tức khiến chủ thịt nướng kinh hãi hét lên: "Quái, quái vật!"
Nói xong, chủ quán nướng bỏ chạy, thậm chí còn bị ngã một phát.
Nhưng con đường phía sau ngoại trừ ánh đèn đường lờ mờ thì hoàn toàn không có đến một bóng người, giọng nói của ông ta cũng không thu hút được sự chú ý của người khác.
Nhưng từ dư quang nên khóe mắt, hai người đàn ông ngồi dưới bóng cây vẫn bình tĩnh uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào...
Hiện tại chúng tôi đang ở trên ranh giới sinh tử, cho nên không có tâm trạng để ý những chuyện này.
Nếu không phải vừa rồi có Thượng Quan Thư tấn công, lão Phong và tôi đã bị lệ quỷ xung quanh dùng chiến thuật biển người áp đảo rồi.
Lúc này vừa mới thở phào một hơi, cái tên Trương Tử Đào kia đã lao về phía trước.
Hai chúng tôi không có vũ khí, nếu cứ như vậy mà đối đầu với Trương Tử Đào đã hóa thú kia, vậy thì sẽ phải ăn thiệt thòi rất lớn.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy chiếc ghế dựa ở ngay bên cạnh gian hàng thịt nướng.
Lông mày nhíu lại, trực tiếp lui về phía sau một bước.
Bởi vì khoảng cách không xa, cho nên tôi vội vàng chộp lấy một cái ghế dựa, vung lên ném cho lão Phong: "Tiếp lấy!"
Lão Phong không chút do dự mà nhận lấy.
Đồng thời, tôi cũng lấy một cái ghế, sẵn sàng đụng độ với Trương Tử Đào.
Còn không đợi Trương Tử Đào đuổi tới, hai con lệ quỷ đã vồ lấy họ, đạo hạnh của hai con lệ quỷ này không cao, cùng lắm thì trông giống như Đạo sĩ trung kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/687.html.]
Sau khi nhìn thấy bọn chúng xuất hiện, tôi không chút do dự mà dùng một tay lay động chiếc chuông đồng.
"Đinh đinh đinh" vang lên, hai con quỷ áo trắng này, làm sao có thể chịu được âm thanh của chuông đồng ở cự ly gần như vậy chứ?
Ngay tại chỗ cảm thấy đau đầu như búa bổ và mất khả năng tấn công.
Tôi không định cho bọn nó có thời gian để thích ứng, lập tức vận chuyển đạo khí, nắm lấy cơ hội mà nâng chiếc ghế dựa lên mà đánh xuống.
“Bạch bạch” hai tiếng, hai con lệ quỷ đã bị tôi đánh gục xuống đất ngay tại chỗ.
Bởi vì có sự tác động của đạo khí lưu thông, cho dù là một chiếc ghế bình thường không có năng lực trấn áp tà khí, nhưng do có đạo khí dính vào, cho nên lúc này cũng có thể khiến bọn chúng bị thương.
Ngay khi tôi vừa đập bay hai con lệ quỷ, cái tên Trương Tử Đào kia cũng đã lao tới.
Nhưng trước khi đến gần tôi, lão Phong đã chiếu Bảo Kính vào mặt đối phương.
Nhưng ở trạng thái này của Trương Tử Đào, sức mạnh của cậu ta là vô cùng lớn, cho nên cậu ta vừa vung xuống một móng vuốt là đã có thể bẻ cong chân của cái ghế.
Lão Phong cũng bị Trương Tử Đào đẩy lui vài bước, đồng thời Trương Tử Đào còn muốn tấn công lão Phong.
Thấy vậy, tôi cắn răng một cái rồi lao về phía trước.
“Trương Tử Đào!” Tôi gầm lên một tiếng, đồng thời cũng đập ghế vào đầu cậu ta.
Trương Tử Đào ngẩng đầu nhìn lên, theo bản năng dùng một tay chặn lại.
"Bịch" một tiếng đập vào cánh tay của đối phương, nhưng sau khi Trương Tử Đào hóa thú thì giống như không xảy ra chuyện gì vậy.
Sau khi dùng một tay ngăn trở, cậu ta lại dùng móng vuốt còn lại đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c của tôi.
Tốc độ của cậu ta quá nhanh, nhanh đến mức khiến tôi có cảm giác, sau một khắc có thể moi t.i.m của tôi ra.
Nhưng dù nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh bằng Bảo Kính Âm Dương Bát Quái của lão Phong, lão Phong đã đứng vững, lập tức nâng gương Bát Quái lên, đột nhiên hét lớn: “Cấp cấp như luật lệnh, sắc!"
Ngay khi chú lệnh vừa được phát ra, chiếc gương đồng lóe lên, một luồng sáng trắng b.ắ.n thẳng vào móng vuốt của Trương Tử Đào.
Móng vuốt của cậu ta bị chiếu xạ giống như bị lửa thiêu đốt.
Trương Tử Đào hét thảm một tiếng, đột nhiên rút tay về, sau đó lùi lại phía sau vài bước.
Cậu ta nhìn cánh tay của mình, tầng da thịt bề ngoài cư nhiên lại bị luồng ánh sáng màu trắng kia ăn mòn, chỉ trong cái nháy mắt đã m.á.u chảy đầm đìa…