Minh Hôn - 673
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:52:43
Lượt xem: 16
Ngoại trừ mặt đất lộn xộn và đầy máu, mọi thứ khác đều bình thường.
Sau khi đi dạo quanh căn nhà hai lần, tôi thấy trong nhà có rất nhiều nhạc cụ, xem ra người trong căn nhà này khi còn sống rất thích âm nhạc.
Đồng thời, tôi cũng nhìn những bức ảnh cưới treo trên tường.
Người phụ nữ ở trong đó cười rất ngọt ngào, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã c.h.ế.t rồi, mà cái nhà này cũng tan nát.
Thấy không thu hoạch được gì, tôi và lão Phong chuẩn bị ra khỏi nhà, lên lầu xuống lầu rồi lại đi loanh quanh.
Kết quả là hai chúng tôi vừa mới quay người lại, ở chỗ cửa lại đột nhiên tràn ra từng đợt sương trắng, sau đó có một tiếng hát lạnh lùng lọt vào tai tôi và lão Phong: “Chỉ có tôi canh giữ sa mạc yên tĩnh chờ hoa nở...”
***************
Sau khi tìm kiếm xung quanh mấy vòng, lão Phong và tôi vốn đang định rời đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng hát lạnh lùng.
Sở dĩ nó lạnh lùng là vì giọng nói vang vọng trong một không gian trống trải, lạnh lẽo..
Không chỉ có như vậy, trước cửa còn xuất hiện một làn sương trắng, khiến tôi và lão Phong phải cảnh giác.
Sương trắng, đây không phải là trò đùa.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, thứ này rõ ràng là một luồng âm khí. Mà dưới Thiên Nhãn mới đọng lại thành một màn sương trắng.
Trong lòng tôi căng thẳng, chẳng lẽ là nữ quỷ kia sao?
Trong lúc làn sương trắng đang tuôn ra không ngừng, trong phòng cũng dần dần xuất hiện hơi thở của âm khí.
Đúng vậy, đây là âm khí. Mà người đang ca hát ở bên ngoài kia, tám phần chính là nữ quỷ kia.
Nhưng ngoại trừ âm khí ra, chúng tôi không cảm nhận được sát khí.
Vấn đề này cũng không lớn, tên quỷ này có lẽ chỉ là một quỷ hồn thông thường.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng cũng nói về phía cửa: "Hát rất hay, nếu đã tới thì mau hiện thân đi!”
Tôi vừa dứt lời, tiếng hát lạnh lùng đó đột ngột dừng lại.
Chung quanh lần nữa trở lại yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, giống như chỉ cần một cây kim rơi xuống thôi thì cũng có thể nghe thấy rõ.
Tôi và lão Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn ra cửa.
Cả hai chúng tôi đều biết, nữ quỷ kia đang ở bên ngoài.
Loại im lặng này kéo dài khoảng năm, sáu giây, cuối cùng chúng tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng, không một tiếng động bước ra ngoài, đứng ở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/673.html.]
Nhìn thẳng về phía trước, tôi thấy người phụ nữ đó mặc đồ trắng, khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc đen buông xõa ngang lưng.
Lúc này, cô ta chỉ đứng ở cửa, nhìn chúng tôi không chớp mắt.
Khi tôi nhìn thấy người phụ nữ này, đồng tử của tôi đột nhiên giãn ra và tôi có thể xác nhận điều đó ngay tại chỗ.
Người phụ nữ này chắc chắn là người đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t kia, bởi vì ngoại hình của cô ta giống hệt với người phụ nữ ở trong bức ảnh cưới.
Trong lòng tôi đã xác định, đây chính là nữ quỷ mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp mở miệng, nữ quỷ kia đột nhiên nhìn chằm chằm vào chúng tôi, khẽ nói: “Các anh có thể nhìn thấy tôi sao?”
Nghe vậy, tôi nhịn không được mà nở một nụ cười.
Đây không phải là đang nói nhảm sao? Thân là người trừ tà, nếu ngay cả quỷ cũng không thể nhìn thấy, vậy còn làm cái rắm?
“Đúng vậy, chúng tôi là những người trừ tà.” Tôi nhẹ giọng nói.
Tôi nhìn về phía nữ quỷ, vẻ mặt của cô ta lộ ra chút khó hiểu, giống như không hiểu người trừ tà là gì: "Người trừ tà?"
Thấy bộ dạng này của cô ta, tôi lại giải thích: "Cũng chính là đạo sĩ! Nếu cô đã về rồi thì vào nhà đi! Vừa hay chúng tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Nữ quỷ nghe vậy, bỗng nhiên lắc đầu: "Không, tôi đã để lại quá nhiều hối hận ở nơi này, cho nên tôi không muốn đi vào đó nữa!"
Tôi và lão Phong ngây người, đưa mắt nhìn nhau, sau đó tôi nói tiếp: “Không sao, nếu cô không muốn bước vào thì chúng tôi sẽ đi ra ngoài!”
Vừa dứt lời, tôi và Lão Phong đi thẳng ra ngoài.
Nữ quỷ không trả lời lại, chỉ nhìn chúng tôi.
Lúc hai chúng tôi bước tới lối đi nhỏ, nữ quỷ đã mở miệng nói trước: “Không phải người xưa đã nói, sau khi con người c.h.ế.t đi, chúng tôi sẽ được Hắc Bạch Vô Thường đưa xuống âm phủ sao?”
Nghe đến đây, tôi không khỏi có chút sững sờ.
Hình như nữ quỷ này đã nhầm tôi và lão Phong là quỷ sai câu hồn, tôi lộ ra một nụ cười khổ.
Lão Phong nói thẳng: "Chúng tôi không phải là quỷ sai, cũng không phải là người sẽ đưa cô đến địa phủ!"
"Không phải? Vậy hai người tới tìm tôi làm gì?" Nữ quỷ trả lời với một bộ dạng không có tinh thần.
"Ờ thì! Là như vầy! Hôm nay hai chúng tôi tới đây là vì được hàng xóm của cô ủy thác, nhờ chúng tôi liên lạc với cô!" Tôi xen vào.
Nữ quỷ sửng sốt một chút, sau đó nhìn thoáng qua cửa nhà của mập mạp: "Bọn họ?"
"Hừ! Đúng vậy."
"Ồ! Bọn họ tìm tôi có việc gì?" Nữ quỷ vẫn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.