Minh Hôn - 672
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:52:22
Lượt xem: 15
Tôi không cảm nhận được một chút âm khí nào, nếu như không cảm nhận được âm khí thì sẽ không có quỷ.
Mà nếu ở đây không có quỷ thì chuyện này là do bọn họ nghi thần nghi quỷ.
Nhưng bà Chu rõ ràng đã nói rất chân thật, hơn nữa đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ ngay cả thằng bé cũng nói dối sao?
Tôi và lão Phong trở nên nghiêm túc, sau đó lại nói với bà Chu: "Bà Chu, bà đừng lo lắng. Có chúng tôi ở đây, đương nhiên sẽ làm rõ chuyện này. Như vậy đi, tôi sẽ đi hỏi cậu bé trước, còn lão Phong, cậu quan sát mọi thứ xung quanh đi!"
Lão Phong không nói gì, lập tức đi nhìn xung quanh phòng.
Sau khi tôi đi đến trước mặt cậu bé, thấy cậu bé đang chơi với xe hơi nhỏ, tôi hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu Bàn Đôn rất đáng yêu, cũng không sợ người lạ.
Nghe tôi hỏi, cậu bé lại giơ năm ngón tay với tôi: "Cháu năm tuổi rồi, đang học mẫu giáo. Cháu ở trường rất là nghe lời!"
Nghe giọng nói non nớt này, tôi xoa đầu nó một cái: "Cháu giỏi quá. Vậy chú hỏi cháu, cháu đã gặp được dì ở nhà bên cạnh vào lúc nào?"
Bàn Đôn trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào tôi: “Vừa rồi dì đã nói cháu rất ngoan, hơn nữa còn rất thích cháu.”
Tôi khẽ nhíu mày, nhìn vào ánh mắt ngây thơ vô hại của đứa trẻ, tôi cảm thấy lời cậu bé nói là sự thật.
Ánh mắt của đứa nhỏ này trong veo, chưa bị thất tình lục dục của thế gian che mờ con mắt, cho nên cậu bé mới có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Nếu đứa nhỏ này có thể nhìn thấy quỷ hồn, đương nhiên là tôi sẽ tiếp tục hỏi: “Cậu bé, chú hỏi cháu, dì đó hiện đang ở đâu?”
Bàn Đôn nhìn tôi lắc đầu: “Cháu không biết, chắc dì đã về nhà ăn cơm rồi.”
Nói đến chỗ này, Tiểu Bàn Đôn tiếp tục chơi với chiếc xe hơi của mình.
Sau đó tôi lại hỏi thêm vài câu, nhưng vẫn không có được manh mối gì hữu ích.
Nhưng từ miệng của Tiểu Bàn Đôn này, tôi có thể chắc chắn một chuyện.
Chắc chắn có một con quỷ đang ở trong tòa nhà này, hơn nữa còn là người phụ nữ đã bị g.i.ế.c ở nhà bên cạnh.
Tôi chậm rãi đứng lên, thấy lão Phong đã kiểm tra xong, liền hỏi: "Thế nào? Có phát hiện gì không?"
Lão Phong lắc đầu: "Không có! Hết thảy đều bình thường!"
Mọi thứ vẫn bình thường, không có âm sát khí nào cả, vậy chúng tôi phải làm thế nào thì mới có thể tìm thấy quỷ hồn này?
Trong lòng suy tư, trong lúc nhất thời không thể tìm được đáp án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/672.html.]
Nhưng mập mập và vợ của ông ta có vẻ hơi lo lắng.
Đôi mắt của ông ta mở to, muốn lão Phong và tôi nghĩ ra giải pháp càng sớm càng tốt.
Tôi với lão Phong thương lượng một lúc, nghĩ về tình hình hiện tại và quyết định đi qua căn nhà ở bên cạnh để nhìn xem.
Mặc dù chúng tôi không cảm thấy có âm sát khí nào ở chỗ này, nhưng nói không chừng sau khi tôi tiến vào căn nhà đó thì có thể nhìn thấy đối phương thì sao.
Sau khi hạ quyết tâm, lão Phong nhờ mập mạp tìm ở trong nhà hai sợi dây kẽm, sau đó tìm thêm dụng cụ, để làm ra một cái móc đơn giản.
Bởi vì chúng tôi không có chìa khóa, cho nên chỉ có thể dùng một công cụ đơn giản để mở ổ khóa.
Lão Phong và Độc đạo trưởng đã đi khắp nơi trong nhiều năm, tay nghề cạy khóa có thể coi là kỹ năng thường ngày, cho nên điều này cũng không có gì hiếm lạ cả.
Lấy xong dụng cụ, hai người chúng tôi trực tiếp đi tới cửa, nhưng trước cửa và trên lỗ khóa đều có giấy niêm phong.
Nhưng lão Phong và tôi không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể xé nó ra.
Sau đó, lão Phong đặt sợi dây kẽm vào trong lỗ khóa và xoay nó một hồi, “Rắc” một tiếng, ổ khóa lập tức được mở ra.
Hai vợ chồng mập mạp thấy vậy, không khỏi căng thẳng.
Đặc biệt là khi cửa bị chúng tôi cạy mở, lại nhìn thấy cảnh tôi và lão Phong chuẩn bị đi vào nhà, khiến cho bọn họ không tự chủ được mà siết chặt lòng bàn tay, nuốt nước miếng.
Mập mạp còn ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở tôi, bảo tôi và lão Phong cẩn thận.
Nhưng lão Phong và tôi lại lộ ra sự bình tĩnh tự nhiên.
Chúng tôi khẽ gật đầu với hai vợ chồng mập mạp, sau đó đi thẳng vào bên trong.
Về phần hai vợ chồng mập mạp, bọn họ tự nhiên không có gan đứng ở cửa.
Chúng tôi vừa mới bước vào bên trong căn nhà thì hai người bọn họ đã chạy về nhà mà khóa cửa thật chặt.
Lão Phong và tôi cũng không quan tâm, sau khi đứng ở trong căn nhà bị phong tỏa này, xung quanh tối đen, không nhìn thấy một bóng người.
Nhưng trong căn nhà này, ngoại trừ bóng tối, thì cũng không thể cảm nhận được một tia âm sát khí nào.
Nói cách khác, trong căn nhà này cũng không có thứ gì bẩn thỉu cả.
Nhưng để đề phòng, tôi và lão Phong đã mở Thiên Nhãn ra, cố gắng nhìn rõ căn nhà này.
Sau khi mở Thiên Nhãn, căn nhà tối tăm ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn không thể tìm thấy điều gì đặc biệt ở trong căn nhà này.