Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 649

Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:40:47
Lượt xem: 16

Cô ta còn muốn tiếp tục chế nhạo hai chúng tôi vài câu, kết quả có một giọng nói truyền đến: "Tiểu Phi, lại đây tiễn khách!"

Người đang nói chuyện chính là giám đốc của cửa hàng này. Người phụ nữ xấu tính kia vừa nghe thấy lời này lập tức thay đổi sắc mặt.

Sau đó cô ta dùng giọng nói điệu đà trả lời: “Dạ vâng giám đốc. Tôi lập tức tới ngay!”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Tiểu Phương: "Mày thấy chưa, thỏa thuận xong rồi. Con khốn! Tiếp tục nói chuyện với khách hàng của mày đi!"

Người này nhấn mạnh hai chữ “Khách hàng”. Không chỉ chế giễu Tiểu Phương mà còn đả kích tôi và lão Phong.

Nói xong, người phụ nữ xấu tính tên Tiểu Phỉ vô cùng kiêu ngạo mà quay người lại, trực tiếp chạy thẳng đến chỗ khách hàng đó.

Mặt khác, hai tên nhân viên bán hàng xấu tính kia cũng không để ý tới Tiểu Phương, cũng lần lượt xoay người rời đi.

Mà Tiểu Phương đứng tại chỗ, hai mắt đỏ hoe, có vẻ rất oan ức.

Cuối cùng cô ấy không nhịn được mà trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất khóc!

Mà đồng nghiệp ở xung quanh cô ấy dường như không có quan hệ tốt với cô gái Tiểu Phương này, không một ai tới nói đỡ cho cô ấy.

Việc này vốn dĩ không liên quan đến chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi cũng không thể giúp đỡ được gì cho nhân viên bán hàng Tiểu Phương này, cho nên chúng tôi cũng muốn rời đi.

Nhưng vừa rồi cô ấy đã nhiệt tình giới thiệu cho chúng tôi như vậy, chính vì chúng tôi mà cô ấy mới bị đồng nghiệp chế giễu, công kích.

Bây giờ lại thấy người ta khóc, trong lòng tôi có chút băn khoăn.

Tôi rút giấy ăn ra và đưa qua: “Tiểu phương, Tiểu Phương!”

Tiểu Phương khóc vài tiếng, đỏ cả hai mắt, tiếp nhận giấy ăn trong tay tôi, giọng điệu ủy khuất nói: “Cảm, cảm ơn!”

Tiểu Phương lau nước mắt, đứng dậy lần nữa và cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn anh. Tôi không sao rồi! Vừa rồi tôi và đồng nghiệp nói chuyện có hơi không phải, hai người đừng để trong lòng.”

Vừa nói Tiểu Phương vừa mỉm cười.

Tôi và cô ấy cũng không thân nên cũng không biết nói gì.

Nhưng từ lời nói và thái độ của cô ấy đối với chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy thực sự muốn làm tốt công việc này và cô ấy là một nhân viên bán hàng rất giỏi.

Chẳng qua chúng tôi lại không có khả năng giúp cô ấy cho nên chỉ có thể gật đầu với cô ấy và nói một câu “Cố lên”. Sau đó xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/649.html.]

Nhưng hai chúng tôi mới vừa đi tới cửa thì nhìn thấy mấy người mặc âu phục đi giày da, cả trai lẫn gái đang đi tới.

Tôi liếc nhìn thì phát hiện ra tôi có quen biết với người đứng đầu của nhóm người này.

Đó chính là trợ lý của Tiểu Mạn. Anh ta tên là Phương Trường Giang.

Tôi mới vừa nhìn thấy cảnh tượng này, bên cạnh có một nhân viên bán hàng của cửa hàng xe ô tô đã hét to một tiếng vào trong cửa hàng: “Cửa hàng trưởng, giám đốc, tới đây tới đây. Trình tổng đã dẫn người tới đây!”

Người kia vừa nói ra lời này, những nhân viên bán hàng trong cửa hàng đột nhiên chấn động, đồng loạt chạy ra đón tiếp.

“Tới! Tới thật rồi!”

“Con mẹ nó, khách hàng VVIP đó!”

“Trời ạ! Không ngờ lại tới đây…”

Trong lúc nhất thời các nhân viên bán hàng đều bùng nổ, lần lượt chạy ra ngoài.

Một vài người trong số họ thậm chí còn từ bỏ những khách hàng xung quanh mà chạy theo.

Cửa hàng trưởng, giám đốc, toàn bộ đều dốc hết sức lực chạy ra bên ngoài. Vẻ mặt của bọn họ rất kích động, sợ làm chậm trễ khách hàng bên ngoài.

Tôi và lão Phong chưa kịp bước ra ngoài thì đã bị những người này đẩy sang một bên.

“Cuối cùng cũng tới rồi. Nếu chốt được đơn hàng này, tiền thưởng Tết của chúng ta ít nhất sẽ tăng lên gấp đôi!” Một nhân viên bán hàng mở miệng nói.

“Đúng vậy, hơn nữa cửa hàng trưởng và giám đốc đều đã lên tiếng rồi. ai ký được đơn hàng này, ngoại trừ hoa hồng, tiền thưởng còn được tăng gấp năm lần!” Lại có thêm một nhân viên bán hàng khác kích động nói.

Tôi và lão Phong nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì không khỏi kinh ngạc.

Có thể khiến đám nhân viên bán hàng này kích động như thế, rốt cuộc đơn hàng này lớn như thế nào?

Vì cửa bị chặn nên hai chúng tôi nhất thời không ra được, đành đứng nhìn.

Mà cửa hàng trưởng và giám đốc đã lao ra khỏi cửa hàng.

Lúc này, một người đàn ông đầu trọc bên cạnh đang cúi đầu khom lưng và bắt tay chào hỏi với Phương Trường Giang.

Ông ta gọi một tiếng Trình Tổng, biểu cảm đó thiếu chút nữa đã kêu cha.

Nhưng vẻ mặt của Trình Tổng lại vô cùng thản nhiên và giới thiệu với cửa hàng trưởng: “Cửa hàng trưởng Thái, Giám đốc Ngô. Vị này chính là Phương Tổng do đại tiểu thư của chúng tôi cử tới đây để mua sắm. Hôm nay tôi dẫn Phương Tổng tới đây chính là muốn nghe xem mức độ ưu đãi của cửa hàng ông…”

Loading...