Minh Hôn - 644
Cập nhật lúc: 2024-07-20 16:42:30
Lượt xem: 18
Do dự một lúc, tôi ra hiệu cho họ đợi một lúc.
Ngay sau đó, tôi đi về hướng chiếc hung xe.
Mấy con quỷ đó khi nhìn thấy tôi đi qua thì lộ ra một tia mừng rỡ.
Còn vẻ mặt của mấy nhân viên của cửa hàng ô tô lại rất nghi hoặc. Cả đám trợn mắt há mồm không biết tôi đang định làm gì!
Khi tôi đi đến chiếc xe, lúc này đây tôi cũng không có chần chờ nữa mà trực tiếp mở cửa xe ra, quang minh chính đại ngồi xuống ghế lái.
Bởi vì tôi biết rõ đây chỉ là mấy quỷ hồn bình thường mà thôi, cũng không phải ác quỷ gì.
Hơn nữa ghế lái bị ánh mặt trời bao trùm nên khi tôi ngồi vào trong xe cũng không gặp nguy hiểm cho nên tôi mới dám làm như thế.
Tôi mới vừa ngồi lên xe, nhìn bọn họ thông qua kính chiếu hậu, đồng thời mở miệng nói: “Hình như mấy người có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?”
*********************
Tôi vô cùng bình tĩnh ngồi ở ghế lái.
Thông qua kính chiếu hậu, tôi có thể rõ ràng nhìn thấy bảy quỷ hồn bên trong xe.
Mà bảy con quỷ đó cũng đang trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm chỗ ghế lái của tôi.
Bọn họ trầm mặc một chút, sau đó tôi nhìn thấy một tên nam quỷ trẻ tuổi bỗng nhiên mở miệng nói với tôi: “Anh trai à, anh, anh thật sự có thể thấy chúng tôi sao?”
“Đúng vậy!” Tôi trực tiếp trả lời.
Khi mấy con quỷ nghe tôi mở miệng nói vậy thì bộ dáng của chúng dường như vô cùng mừng rỡ.
Nhưng cuối cùng, tên nam quỷ trẻ tuổi kia lại tiếp tục mở miệng nói: “Anh trai à, thật ngại quá. Vừa rồi con của tôi không hiểu chuyện, không có lễ phép! Còn không nhanh chóng xin lỗi chú đi.”
Nghe đến đó, tôi nhìn thoáng qua đứa bé gái nhưng cũng không để tâm lắm.
Chỉ tiếp tục nhìn kính chiếu hậu nói: “Không sao, có chuyện gì thì mấy người mau nói đi!”
Tên nam quỷ làm động tác nuốt nước miếng, sau đó mang theo một tia khẩn trương nói: “Anh trai à, anh, nếu anh có thể nhìn thấy chúng tôi thì có thể có thể nhờ anh giúp chúng tôi một chút được không?”
“Giúp?” Tôi lộ ra một chút nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/644.html.]
“Đúng vậy, giúp.” Tên nam quỷ xác nhận. Trên mặt mang theo một sự chờ mong.
Tôi thấy đối phương nói chuyện khá lúng túng nên đã giơ tay ra hiệu cho nam quỷ tiếp tục nói.
Còn tôi thì ngồi trên xe và châm một điếu thuốc.
Mấy con quỷ nhìn nhau vài lần, sau đó tôi nghe thấy tên quỷ nam trẻ tuổi tiếp tục mở miệng nói: “Anh trai à, anh có thể giúp chúng tôi một việc được không, tìm dùm chúng tôi một vị đạo sĩ, giúp một nhà bảy người chúng tôi có thể rời khỏi chiếc xe này. Nếu có thể, gia đình chúng tôi nhất định sẽ vô cùng biết ơn anh!”
Tên nam quỷ trẻ tuổi vừa dứt lời thì mấy con quỷ bên cạnh vội vàng mồm năm miệng mười nói.
“Đúng vậy đó anh trai, mong anh thương xót chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ báo đáp anh!” Một bà lão mở miệng nói.
“Anh trai à, chúng tôi đều bị c.h.ế.t oan! Một nhà bảy người, tất cả đều c.h.ế.t đuối ở trong xe. Mỗi ngày khi tới khoảng thời gian mà chúng tôi c.h.ế.t đuối đều vô cùng đau, rất khổ sở. Cầu xin anh thương xót chúng tôi!” Một quỷ bà lão khác vội vàng tiếp lời, vẻ mặt bi thương dường như sắp khóc.
“Chú ơi, vừa rồi con không phải cố ý, con vô cùng xin lỗi!” Người mẹ cũng giục đứa bé gái xin lỗi tôi.
Nghe những lời mà bọn họ nói và nhìn biểu cảm của bọn họ, tôi đã xác nhận được suy đoán lúc trước của mình.
Một nhà bảy người này quả nhiên là c.h.ế.t chìm ở bên trong xe cho nên dẫn tới hồn phách không thể rời đi và vẫn luôn bị kẹt ở chỗ này. Do đó dẫn tới chiếc xe này biến thành hung xe.
Tôi là một người trừ tà, bắt quỷ đuổi ma là bổn phận của tôi. Siêu độ cho quỷ hồn vô tội cũng là trách nhiệm của tôi.
Bây giờ người ta đều đã tìm tới cửa, tôi không có lý do gì để từ chối.
Tôi hút điếu thuốc, sau đó nhìn kính chiếu hậu mở miệng nói: “Các người may mắn mới gặp được tôi. Không cần đi tìm đạo sĩ gì đâu, chính là tôi đây! Các người để lại ngày tháng năm sinh cho tôi cùng với thời gian tử vong và địa điểm, tôi sẽ tìm thời gian giúp các người siêu độ, đưa các người đi xuống dưới đầu thai.”
Tôi thản nhiên nói và cũng không làm lớn chuyện này.
Bảy con quỷ đột nhiên nghe tôi trả lời như thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Thật, thật vậy chứ?” Tên nam quỷ trẻ tuổi bỗng nhiên kinh ngạc nói.
Khóe miệng tôi cong lên: “Chẳng lẽ tôi còn lừa các người sao? Bằng không ai có thể nhìn thấy mấy người? Còn có thể bình tĩnh nói chuyện với các người như này?”
“Đúng đúng đúng, là chúng tôi nhìn nhầm! Đạo trưởng, không biết ngài tên gọi là gì. Nếu ngài có thể cứu một nhà chúng tôi, một nhà chúng tôi nhất định sẽ báo đáp!” Một lão quỷ trong đó kích động nói.
Tôi không quan tâm. Báo ơn hay không đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.
Hơn nữa, mấy người đó đều đã chết, làm sao mà có thể báo đáp tôi được?