Minh Hôn - 610
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:17:00
Lượt xem: 20
Ngay sau đó, một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên: "Hừ! Quay, quay, quay cái rắm! Nếu hiện tại các người không rời đi, chờ đến khi trời tối rồi thì có muốn đi cũng không có cơ hội rời đi đâu!"
Ngay khi chúng tôi vừa nghe đến đấy, một số nhân viên đang làm việc ở bên ngoài cũng đã nhìn thấy chúng tôi.
Mấy nhân viên công tác vội vàng tiến lên nghênh đón: "Trương đạo diễn, ông tới rồi!"
"Trương đạo diễn, bên trong miếu có một cô gái chiếm chỗ không chịu rời đi, còn ra tay đánh người, khiến cho chúng tôi hoàn toàn không thể bắt đầu công việc." Một nhân viên khác nói.
Trương đạo diễn cau mày: "Còn có chuyện như vậy sao, để tôi đi xem!"
Vừa nói, đạo điễn Trường vừa hùng hổ đi về phía trước.
Tôi và Ngô Huệ Huệ đi theo phía sau, cũng hướng về phía miếu thổ địa mà đi.
Nhưng càng đi về phía miếu thổ địa, tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì tôi lờ mờ phát giác ra, bên trong ngôi miếu thổ địa này đang phiêu đãng một luồng sát khí như có như không.
Nó rất mờ nhạt, nhưng tôi có thể chắc chắn, thứ đó nhất định là một luồng sát khí không thể nghi ngờ.
Nếu là âm khí thì cũng không có gì đáng ngại.
Bởi vì đây là một ngôi miếu cổ, khi du hồn dã quỷ đi ngang qua, có thể sẽ chọn nơi này làm chỗ nghỉ chân.
Cho dù có rất nhiều du hồn dã quỷ đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể lưu lại âm khí, còn nếu nồng độ âm khí ở xung quanh trở nên rất cao, giống như bãi tha ma hay nghĩa địa thì tuyệt đối không có khả năng xuất hiện sát khí.
Mà nguồn gốc của loại sát khí này cũng chỉ có một, đó chính là của một loại tà vật âm sát.
Nói cách khác, gần đây đã có thứ gì đó hoá sát.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, bởi vì tôi cũng đang dự định đến kiểm tra miếu thổ địa kia.
Một lúc sau, chúng tôi đến cửa ra vào của miếu thổ địa.
Ở nơi này đã bao vây khá nhiều người, mà bọn họ còn đang chặn cửa.
Trương đạo diễn trầm mặt nói: "Đứng ở nơi này làm gì? Mọi người nhường đường đi, nhường đường nào!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/610.html.]
Thấy người tới là Trương đạo diễn, những người này vội vàng chào hỏi: "Trương đạo diễn, cuối cùng thì ông cũng tới rồi!"
“Trương đạo diễn, cô gái ở bên trong đánh tôi!” Một thanh niên chừng hai mươi tuổi mở miệng, một mặt ủy khuất nói.
“Bị phụ nữ đánh mà anh còn không biết xấu hổ mà nói ra à?” Trương đạo diễn đi vào, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
“Là ai dám đánh người của tôi?” Trương đạo diễn hung hăng nói.
Tôi cũng đã bước vào bên trong miếu thổ địa, nhưng khi tôi nhìn vào bên trong ngôi miếu này, lại phát hiện, lúc này vậy mà lại có một cô gái trẻ đang ngồi ở phía trên bàn thờ trong miếu.
Cô gái này trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng dấp khá ưa nhìn, tạo cho người ta một cảm giác là tiểu gia bích ngọc*.
***Tiểu gia bích ngọc***: con gái rượu, con gái một, con gái cưng.
Vẻ mặt điềm tĩnh cũng không sợ những người xung quanh chỉ trích, cô ấy bình tĩnh mà cúi đầu ăn hạt hướng dương.
Lúc này khi Trương đạo diễn mở miệng nói chuyện, cô gái khinh thường liếc ông ta một cái, "Ông bị mù hay là mắt gắn ở dưới mông? Ở đây ngoài tôi ra còn có ai nữa sao? Đồ ngốc."
Trương đạo diễn vừa nghe thấy lời này, suýt nữa tức giận đến phun ra một ngụm máu: "Ý của cô là gì? Cô đánh người của tôi rồi mà còn dám kiêu ngạo như vậy? Chúng tôi tới nơi này là để quay phim, một cô gái miệng còn hôi sữa như cô tới nơi này làm gì? Nếu muộn rồi, gặp phải người xấu thì làm sao! Đi mau, đi nhanh đi, không thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Cô gái trừng mắt nhìn Trương đạo diễn: "Được! Tôi muốn xem ông không khách như thế nào!"
"Ha ha! Chẳng lẽ cô thật sự không hiểu sao? Chúng tôi quay phim ở chỗ này, cô lại ngồi ở chỗ đó thì làm sao chúng tôi quay phim được?" Thấy đối phương là một cô gái nhỏ, Trương đạo diễn cũng có chút bất đắc dĩ, tựa như không còn cách nào khác.
Nhưng cô gái này lại trực tiếp nhảy xuống khỏi bàn thờ rồi nói: "Hừ! Còn quay phim gì nữa, cũng may tôi tới sớm, nếu không thì các người có thể sống đến ngày mai hay không còn chưa biết được đâu!"
Khi nghe đến điều này, tôi không khỏi nhướng mày, lập tức nghĩ tới sát khí mà tôi vừa mới cảm nhận ra lúc nãy.
Chẳng lẽ cô gái ở trước mặt này cũng cảm ứng được sát khí sao? Cũng là một người trong nghề tinh thông đạo thuật sao?
Trong lòng tôi cảm thấy nghi ngờ nhưng không nói gì, vẫn đứng ở bên cạnh quan sát bọn họ.
"Nói bậy bạ gì vậy? Chẳng lẽ còn có quỷ sao? Cô đến từ đâu thì về chỗ đó đi, nếu không thì tôi sẽ kêu người kéo cô đi!" Trương đạo diễn có chút tức giận.
Tính khí của cô gái này cũng không tốt, sắc mặt trầm xuống: "Được! Để tôi xem ai có thể kéo tôi đi!"
Nói xong liền mở to đôi mắt ngấn nước, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn về phía Trương đạo diễn.