Minh Hôn - 600
Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:20:27
Lượt xem: 26
Nhưng Phong ca vẫn mang khuôn mặt khinh thường mà nhìn về phía lão Phong: "Nếu cậu đã quên thì đừng có mà cố nhớ lại. Đó là một gia tộc độc ác mà cậu không có cách nào có thể tưởng tượng được đâu, còn sự tồn tại của chúng ta chỉ là một công cụ cho họ mà thôi! Về phần cha mẹ, sự tàn ác của họ còn nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu."
Nói đến đây, Phong ca cũng lộ vẻ cực kỳ căm tức, không muốn tiếp tục nói chuyện, phất phất tay, nhanh chóng hoá thành một luồng hư ảo.
Sau đó hóa thành một cơn gió lạnh, trực tiếp chìm vào cơ thể của Phong ca, sau đó biến mất.
"Hàn Tuyết Phong, anh đi ra cho tôi. Nói cho tôi biết tất cả đi, nói cho tôi biết đoạn ký ức đã bị mất kia đi!"Lão Phong có chút điên cuồng kích động, vỗ vỗ thân thể của mình.
Nhưng Phong ca chỉ hừ lạnh một tiếng: "Cậu yếu như chó, cho nên không chịu nổi một đoạn cay đắng quá tải kia đâu..."
Sau khi nói xong, giọng nói của Phong ca không còn vang lên nữa, bất kể lão Phong có hét lên như thế nào, Phong ca vẫn lâm vào trạng thái như đang ngủ say.
Nhưng chúng tôi đều biết, Phong ca đã sử dụng Xích Hồng Âm Đan để tạo thành một khoảng tách rời ngắn với lão Phong.
Lúc này, anh ta đã trở nên im lặng, căn bản là không muốn phí thêm lời nào với lão Phong nữa.
Nhưng lần này chúng tôi đã nhận được rất nhiều thông tin từ Phong ca.
Thuyền nô, gia tộc tàn khốc, ký ức thống khổ, công cụ, cha mẹ độc ác, đây là những từ mấu chốt, nhưng rốt cuộc thì lão Phong và Phong ca đã trải qua những chuyện gì? Tại sao bọn họ lại chạy đến nơi đó chứ?
Trước bao điều bí ẩn, dường như lại có thêm một lớp sương mù.
Mặc dù từ lúc đầu lão Phong đã tỏ ra rất kích động, nhưng lúc này cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, chỉ nghe Độc đạo trưởng nói: "Tiểu Phong à! Đừng kích động như vậy, bây giờ đã là một khởi đầu tốt. Chỉ cần anh trai của con có thể rời khỏi thân thể của con, như vậy không phải là con có thể lấy lại tự do rồi sao! Con còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? "Không phải vẫn còn sư phụ của con ở đây sao?"
Độc đạo trưởng an ủi, để cho lão Phong bình tĩnh lại.
Lão Phong cũng quay đầu mà nhìn về phía sư phụ, vẻ mặt hiền lành, bất giác thở dài nói: “Sư phụ, trước khi gặp người, thực ra thì con đã từng làm thuyền nô ở Nam Dương mười năm…”
Độc đạo trưởng nghe vậy, sắc mặt hiển nhiên cứng đờ, nhưng sau một khắc lại giãn ra, khẽ mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/600.html.]
Ông ấy sờ sờ đầu của lão Phong: "Con là đồ đệ mà vi sư cảm thấy kiêu ngạo nhất, thuyền nô là cái gì chứ? Mọi chuyện đã qua đi, hiện tại con chỉ cần nhớ rõ con là người trừ tà. Chúng ta là người của chính đạo, làm công việc chính nghĩa, thay trời hành đạo."
Độc đạo trưởng nói vậy làm tôi thấy hoang mang.
Thuyền nô là cái gì vậy? Chẳng lẽ là làm nô lệ ở trên thuyền sao? Nhưng điều này hiển nhiên không phải như vậy, nhìn vẻ mặt của lão Phong và Độc đạo trưởng, thuyền nô này hẳn là một công việc không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi.
Thế là tôi hỏi thẳng: “Lão, lão Phong, Độc đạo trưởng, thuyền nô này có nghĩa là gì?”
Độc đạo trưởng nghe tôi hỏi thì thở dài, không nói chuyện.
Còn lão Phong thì lại cong khoé môi lên nở một nụ cười khổ và tự giễu: “Chính là một con thuyền quỷ nuôi con người như súc sinh, mỗi ngày ăn xương người chết…”
**************
Tôi đã sống ở ngọn núi này từ khi còn nhỏ, với dãy núi Tần Lĩnh ở phía bắc và núi Đại Ba ở phía nam.
Xa hơn một chút, tôi cũng đã từng đi đến Hàm Dương với sư phụ một lần, còn giúp người ta xem đất.
Còn về biển Nam Dương cũng chỉ thấy trên TV.
Cho nên đối với cái gọi là thuyền nô hay thuyền quỷ gì đó thì cũng hoàn toàn không có bất kỳ một khái niệm gì cả.
Bây giờ tôi nghe lão Phong nói thuyền nô là người được nuôi ở trên thuyền như một con súc sinh và gặm xương của người chết, cái này không khỏi khiến tôi cảm thấy có chút sợ hãi, thậm chí là giật cả mình.
Nhưng lão Phong không dừng lại và tiếp tục nói chuyện.
“Trong ký ức của tôi, tôi vẫn còn nhớ mơ hồ rằng mình đã được người ta cứu lên từ trong nước, sau đó tôi bị ông chủ của con thuyền đó nhốt vào đáy thuyền, trong bóng tối không thấy mặt trời, nơi này giống như một con thuyền quỷ vậy, bởi vì cứ cách một đoạn thời gian là tôi sẽ bị lôi ra rút mất một ống máu, tế trời tế biển."
“Ở đó, tôi không biết làm cách nào mà tôi sống sót được. Tôi bị quăng xuống biển mỗi ngày, thức ăn của tôi là thịt người và xương người còn sót lại. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cho đến mười năm sau đó, tôi trốn thoát…”
Lão Phong nói ra từng chữ, gần như nghiến răng nghiến lợi. Mà đây cũng là lần đầu tiên, cậu ta kể lại cuộc sống mà mình đã trải qua trước khi gặp được Độc đạo trưởng.