Minh Hôn - 581
Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:14:53
Lượt xem: 32
Đây cũng là vì sao đệ tử của Âm Thi Môn bị coi là không người không thi, không âm không dương, bị coi là nửa sống nửa chết.
Nhưng cũng chính vì loại tồn tại này, đệ tử của Âm Thi Môn cùng những quỷ tu này liên kết với nhau cũng không tính là vi phạm, mà xem như chui lỗ trống.
Điều này đã dẫn đến một số quỷ tu tham lam, không chịu nổi sự cám dỗ của Âm Thi Môn, bị cuốn vào đó, cùng làm những việc muốn làm nhưng không thể làm được.
Bởi vì loại hiện tượng này, cho nên vào thời điểm đó phe chính phái tin rằng bất kỳ người sống nào có mối liên hệ với quỷ tu sẽ bị nghi ngờ là đệ tử của Âm Thi Môn.
Đây cũng là lý vì sao Dương Tuyết nghi ngờ tôi và sư phụ là đệ tử của Âm Thi Môn.
Nói xong những lời này, Dương Tuyết còn hỏi tôi thêm một lần nữa. Còn nói dựa vào giao tình của cô ấy và tôi, cho dù tôi thừa nhận thì cô ấy cũng sẽ không nói ra ngoài.
Tôi chỉ lộ ra vẻ mặt cười khổ. Tôi là một người tu hành bình thường, làm sao có liên quan tới Âm Thi Môn.
Chỉ là trong lòng tôi đã bắt đầu suy đoán. Liệu khi còn sống cô vợ quỷ của tôi có phải là đệ tử của tà giáo như lời trong miệng Dương Tuyết nói hay không.
Nói tới đây, tôi liền nghe được Tiểu Mạn ở phía trước nói lão Phong đã trị liệu xong rồi.
Tôi khẽ mỉm cười với Dương Tuyết: "Yên tâm đi, tôi và sư phụ không phải là đệ tử của Âm Thi Môn. Nếu tôi và sư phụ là đệ tử của tà giáo này thì đã sớm trở thành người giàu có. Cũng không cần ăn no không có việc gì làm mà đi giúp người ta xem đất xem phong thủy?"
“Ừ! Anh nói cũng đúng, chỉ là tôi thấy anh và hai tên quỷ đầu lĩnh kia có qua lại nên tôi đột nhiên nhớ tới lời của ông nội nói mà thôi.” Dương Tuyết khẽ gật đầu.
“Được rồi, chúng ta đi xem lão Phong đi!”
Dương Tuyết "Ừ" một tiếng, chúng tôi liền cùng nhau đi về phía phòng điều trị.
Chờ chúng tôi đến phòng điều trị thì phát hiện các bác sĩ đang đẩy lão Phong ra ngoài. Bởi vì phải rửa phổi nên điều này sẽ làm cho nước mũi không ngừng chảy, nên cậu ta liên tục lau mũi.
"Lão Phong, hiện tại cậu cảm giác thế nào?" Tôi mở miệng hỏi.
Lão Phong hắt xì một cái: "Cậu bị một cái ống cắm vào mũi thử xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/581.html.]
Nói xong, cậu ta lại hắt xì một cái.
Mặc dù giọng điệu của cậu ta không tốt nhưng nhìn trạng thái này của cậu ta hẳn là đã tốt hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, lão Phong được đẩy vào phòng bệnh nghỉ ngơi.
Tiểu Mạn đi tới trước mặt tôi, sau đó nói với tôi và Dương Tuyết: "Đinh Vĩ, chuyện này đã gây rắc rối cho mọi người, thật xin lỗi!"
"Hai chúng ta có quan hệ gì mà cậu còn nói lời này, không có việc gì. Hiện tại sắc trời cũng không còn sớm cậu nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi! Tớ sẽ xử lý những chuyện còn lại ở nơi này!"
Tiểu Mạn rất cảm động: "Đúng rồi, các cậu thu phí như thế nào, sáng mai tớ sẽ kêu người chuyển tiền vào trong thẻ của các cậu!"
Tiểu Mạn tìm tôi để xin giúp đỡ, tôi cũng ngại nói tiền bạc với cô ấy? Dù sao tôi cũng không làm được.
Tôi chỉ cười nói với cô ấy: “Với mối quan hệ của chúng ta, tớ lấy tiền của cậu có xấu hổ không? Hơn nữa, chuyện này là trách nhiệm của bọn tớ. Chuyện này đến đây coi như xong.”
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy, có chút băn khoăn, thậm chí có chút khó xử.
Kết quả là Phương Trường Giang ở bên cạnh đã mở miệng nói: "Đinh đạo trưởng, điều này không thể được. Quan hệ giữa cậu và phó tổng giám đốc là quan hệ cá nhân nhưng chuyện trên công trường lại là chuyện của công ty. Cậu tới đây là vì tình nghĩa và thể diện của phó tổng giám đốc chúng tôi. Nhưng cậu giúp công ty làm việc thì là việc chung, công ty tự nhiên phải trả tiền, bằng không cũng phá hỏng quy củ của các cậu, đúng không?"
“Đinh đạo trưởng, các cậu không chỉ giúp chúng tôi giải quyết chuyện này mà còn bị thương. Ngoại trừ tiền làm việc, cũng không thể thiếu tiền dưỡng bệnh, tiền chữa bệnh. Phó tổng giám đốc, cô nói xem tôi nói có đúng không?”
Không thể không nói, đầu óc của Phương Trường Giang xoay chuyển rất nhanh. Thậm chí anh ta cũng rất biết phỏng đoán tâm tư của cô.
Tiểu Mạn bị Phương Trường Giang hỏi như vậy, đột nhiên lấy lại tinh thần: "Đúng vậy, Đinh Vĩ và tớ là quan hệ cá nhân. Nhưng cậu đang làm việc cho công ty, như vậy đi! Ngoại trừ chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh, công ty của tớ sẽ đưa ra năm vạn tệ làm thù lao."
Năm vạn, đây cũng không phải là con số nhỏ. Mặc dù không thể so sánh với thù lao của vụ Chuối Tây Tinh lần trước nhưng đó là những người giàu có, hơn nữa con trai của bọn họ cũng là một tên ăn chơi nên lúc thu tiền đã thu nhiều hơn một chút.
Tiểu Mạn trả năm vạn tệ, chúng tôi chỉ làm việc có nửa buổi tối, thù lao này đã rất hậu hĩnh rồi.
Đổi lại là trước kia hoặc là gặp người nghèo khổ, thời gian có bao lâu thì chúng tôi cũng không thu phí.