Minh Hôn - 567
Cập nhật lúc: 2024-07-19 18:55:41
Lượt xem: 8
Nhưng tôi vẫn ước lượng thời gian, ba, hai, một, chỉ mười giây sau, tôi tiếp tục thấp giọng kêu lên một câu: Thượng Quan Thư.
Tại thời điểm này, tôi đã kêu lên được hai lần. Vị trí của ấn ký đen ở trên cánh tay trái đã xuất hiện một điểm hơi nóng.
Tôi biết, chỉ cần tôi kiên trì thêm hai mươi giây, đợi đến khi tôi gọi tên của Thượng Quan Thư đến lần thứ ba.
Thượng Quan Thư sẽ nhanh chóng ngưng kết thân hình, sau đó buông xuống trước mặt rồi cứu chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm.
Điều tôi không ngờ tới là ngay sau khi tôi gọi tên của Thượng Quan Thư lần thứ hai.
Nữ quỷ kia đột nhiên lườm tôi một cái rồi: "Cái tên đàn ông phụ lòng kia, đến lúc này rồi mà mày còn nhớ tới người phụ nữ khác, còn dám gọi tên của người phụ nữ khác..."
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng tôi lập tức run lên bần bật, tôi nói nhỏ đến như vậy mà nữ quỷ kia cũng nghe được sao.
Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết hoang mang, nhưng bởi vì bản thân còn muốn kéo dài thêm thời gian: "Cô, cô có nghe lầm không vậy? Tôi có nói gì đâu!"
Nói xong lời này, mười giây còn lại còn chưa đến bốn giây.
Bốn giây, thường chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng bây giờ, trong lòng tôi lại có cảm giác bốn giây này lại dài đến như vậy.
Trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện, hy vọng nữ quỷ này sẽ tiếp tục nói nhảm với tôi thêm chút nữa, ngàn lần vạn lần đừng có mà làm gián đoạn pháp sự triệu hồi của tôi.
Nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến, tôi vừa dứt lời, nữ quỷ kia đột nhiên mắng tôi một tiếng: “Cái tên đàn ông vô lương tâm còn muốn lừa tao sao, trả lại mạng cho tao!”
Lời còn chưa dứt, nữ quỷ đã hung hăng giơ tay lên.
Ngay lập tức, một luồng âm khí khổng lồ và hỗn loạn thổi quét tới, hướng về phía tôi mà đến.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh quất thẳng vào mặt, cả người đau như búa bổ, bay ngược ra ngoài.
"Ầm" một tiếng, cả người trực tiếp đập vào đống cát cách đó không xa.
Cú đập này không tính là gì, cũng không lấy nổi mạng của tôi.
Nhưng cú đánh này của nữ quỷ đã trực tiếp cắt đứt thủ ấn thi pháp của tôi.
Ấn đen mới vừa rồi còn hơi nóng, lúc này đã không còn cảm giác gì, lại biến thành hai điểm đen.
Chết tiệt, chiêu hồn trận bị phá vỡ rồi.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu có vài giây nữa thôi mà.
Chỉ thiếu có vài giây nữa thôi là thi ấn sẽ thành công và tôi sẽ có thể câu thông với Thượng Quan Thư.
"Lão Đinh!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/567.html.]
"Đinh Vĩ!"
Dương Tuyết và lão Phong thấy tôi bị đánh bay ra xa vài mét, cả người tôi bị chôn vùi một nửa ở trong cát, cho nên bọn họ lập tức cảm thấy hoảng sợ và nhanh chóng chạy đến.
“Tôi, tôi không sao!” Tôi chịu đựng cảm giác ở trước n.g.ự.c và bụng truyền đến từng trận đau đớn, cắn răng mở miệng nói, đang định đứng dậy.
Nữ quỷ kia lại hừ lạnh một tiếng: "Không có việc gì? Vậy tao liền khiến mày có việc!"
Vẫn là thanh âm khàn khàn xé rách đó, cực kỳ đinh tai nhức óc.
Mà lời này vừa dứt, nữ quỷ đã phi thân bay tới, biến thành một cái bóng màu đỏ, lao tới.
Thấy vậy, tôi vội hét lên: "Cẩn thận!"
Có lẽ là do quá gấp gáp, hơn nữa vừa rồi còn bị trọng thương, m.á.u tươi dâng trào, khục một tiếng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Mặt khác, lão Phong và Dương Tuyết đã giơ kiếm lên, sau đó quay người lại.
Thấy nữ quỷ tấn công, hai người rút kiếm ra ngăn đón, muốn ngăn cản không cho cô ta đến gần.
Nhưng thực lực lại chênh lệch quá lớn, không đợi hai người ra tay, nữ quỷ đã đi xuyên qua giữa hai người.
Lão Phong và Dương Tuyết lần lượt ngã xuống đất, mỗi người đều nhận lấy một chưởng.
Cũng may quần áo đủ dày, nếu không n.g.ự.c đã bị xé toạc, m.á.u tươi đầm đìa.
Bọn họ còn chưa kịp chú ý tới vết m.á.u nơi khóe miệng, đồng tử đột nhiên giãn ra, vội vàng đứng dậy, muốn né tránh.
Nhưng đứng ở trước mặt của nữ quỷ áo đỏ này thì hoàn toàn không có cơ hội như vậy.
Ngay khi đánh tới một trảo, cô ta đã trực tiếp tóm lấy cổ của tôi.
Tôi vừa chống lên được nửa người liền bị nữ quỷ ấn trở về ngay tại chỗ, lại rơi vào trong đống cát thêm lần nữa.
Hạt cát cũng không ngừng rơi xuống mặt, làm cho tôi phải nheo một bên mắt khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng điều càng nghiêm trọng hơn là nữ quỷ kia lại hà một luồng khí lạnh, lộ ra răng nanh ở khóe miệng và siết chặt cổ tôi, khiến tôi không thể thở được...
*********************
Khoảnh khắc bị nữ quỷ bóp cổ và ấn vào đống cát lại lần nữa, khiến tôi lạnh toát cả người.
Cả ba người chúng tôi cùng liên thủ mà không địch lại, pháp trận triệu hoán bị gián đoạn, muốn nhờ người tới giúp đỡ là chuyện không thể làm nổi.
Còn tôi thì lại rơi vào tay nữ quỷ, khó giữ được tính mạng.
Lão Phong và Dương Tuyết cũng bị đánh gục ở trên mặt đất, cho nên khó có thể cứu được tôi.