Minh Hôn - 542
Cập nhật lúc: 2024-07-17 11:38:30
Lượt xem: 33
Việc này cũng vạch ra phương hướng trả thù cho những kẻ có ý đồ xấu xa, đã vậy lượng tiêu thụ cũng không hề ít, có hơn hai mươi mấy cái đã được bán ra ngoài.
Nói cách khác, đã có khoảng 20 người trở thành nạn nhân, bị mắc kẹt trong quan tài sắt và hồn phách đã bị giam cầm.
Tại sao Thượng Quan Thư lại mua quan tài sắt này. Chẳng lẽ cô ấy không có việc gì làm muốn nhốt mình vào trong quan tài sắt?
Trong lòng tôi vô cùng nghi hoặc, tôi cau mày, nhìn linh bài trên Thần Khản nói: “Thi Muội, cô mua quan tài sắt để làm gì? Đồ chơi của cô không phải dùng để khóa hồn sao?”
Vừa dứt lời thì tôi nghe được âm thanh của Thượng Quan Thư vang lên: “Ừ! Tôi biết!”
“Cô biết vậy mà vẫn mua hả?” Tôi càng khó hiểu.
“Mua chứ, đương nhiên là phải mua, tôi mua nó để giữ lại cho anh!” Thượng Quan Thư nói rất nhẹ nhàng, bâng quơ.
Sau khi nghe thấy lời này, trong đầu tôi “Ong” lên một tiếng.
Giữ nó cho tôi? Để làm gì? Mưu sát chồng, còn muốn khóa hồn phách của tôi?
Sắc mặt của tôi trong lúc nhất thời trở nên có chút kỳ lạ. Kết quả, Thượng Quan Thư lại bật cười thành tiếng: “Nhìn anh căng thẳng như vậy, chọc anh chơi thôi! Tôi có việc phải dùng đến cỗ quan tài sắt này, còn làm gì thì anh đừng hỏi. Lúc trước tôi nhìn thấy cửa hàng của nhà anh chỉ làm quan tài gỗ, không có quan tài sắt. Tôi vốn nghĩ rằng anh không có nhiều tiền cho nên bản thân tôi đã tự nghĩ cách tìm một cái trở về. Kết quả lần này anh kiếm được tiền, anh giúp tôi mua một cái trước, về sau tôi sẽ dùng những thứ khác để bồi thường cho anh!”
Nghe thấy Thượng Quan Thư nói như thế, tôi hơi sửng sốt một chút.
Nếu Thượng Quan Thư biết đặc tính của quan tài sắt, còn nói tôi đừng hỏi nhiều, nên tôi cũng không nhắc tới nó nữa.
Mà gật đầu với linh bài: “Được, tôi sẽ mua về cho cô!”
“Được! Cứ như vậy đi! Chờ tới khi đồ vật được gửi về, nhớ kỹ phải đưa tới Quỷ Mã Lĩnh cho tôi!” Nói xong, âm khí nhàn nhạt xung quanh đã biến mất. Bốn phía lại lần nữa trở về bình thường.
Tôi biết Thượng Quan Thư đã đi nên xoay người đi vào phòng ngủ.
Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi rất ít cho nên hôm nay tôi không tính mở cửa hàng.
Sư phụ đã về phòng ngủ từ sớm, cho nên sau khi trở lại phòng, tôi cũng bắt đầu ngủ bù…
Ngày 11-11 đến trong nháy mắt. Dựa theo yêu cầu của Thượng Quan Thư, tôi mua hết tất cả đồ vật trong giỏ hàng mà cô ấy muốn mua.
Tổng giá trị ban đầu là tám ngàn sáu trăm tệ. Nhưng hôm nay được giảm giá cho nên sau khi thanh toán tôi đã dư ra hai ngàn tệ.
Tôi mua không ít đồ. Chuyện của Thượng Quan Thư bên này coi như đã được giải quyết.
Nhưng kỳ hạn ba tháng mà Phong ca đưa ra cho lão Phong lại càng ngày càng ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/542.html.]
Nói cách khác, lão Phong đang càng ngày càng nguy hiểm.
Nếu tới kỳ hạn mà không thể lấy ra Xích Hồng Âm Đan thì Lão Phong rất có khả năng sẽ mất đi quyền khống chế thân thể.
Nhưng hiện tại tôi thấy, đừng nói là Xích Hồng Âm Đan, ngay cả bóng của quỷ áo đỏ cũng không tìm được.
Tính toán thời gian thì còn chưa tới một tháng.
Trong lúc đó, tôi cũng có đề cập qua với lão Phong. Lão Phong cũng có vẻ bất lực.
Món đồ Xích Hồng Âm Đan này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Rất khó chiếm được. Cho dù chúng tôi gặp được quỷ áo đỏ cũng không chắc trăm phần trăm có thể lấy được Xích Hồng Âm Đan.
Cho dù lấy được, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Bởi vì tìm không ra quỷ áo đỏ, chuyện này chúng tôi cũng chỉ đành giằng co.
Trong bất tri bất giác, lại qua vài ngày, khoảng cách diệt trừ Chuối Tây Tinh, đã có mười ngày.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng đã thực hiện một chuyến thăm hỏi. Cả nhà Long tiên sinh và Tôn tiên sinh đều bình an vô sự. Hai tên phú nhị đại cũng dần dần hồi phục.
Mà những món đồ tôi mua ngày 11-11 cũng lần lượt được nhận.
Mới vừa rồi, tôi cuối cùng cũng nhận được một cuộc điện thoại chuyển phát nhanh, đó chính là cỗ quan tài sắt kia.
Nhân viên bên chuyển phát nhanh kêu tôi đi lên thị trấn đến chỗ chuyển phát nhanh để lấy hàng hóa, còn nói đồ vật này rất nặng.
Vì thế, tôi vội vã chạy tới chỗ chuyển phát nhanh. Sau khi tôi nhìn thấy đồ vật thì mới phát hiện ra thứ này không giống như trong tưởng tượng của tôi.
Đây không phải là chiếc quan tài có kích cỡ thông thường, dài khoảng 1m3 và cao trên dưới 60cm.
Mặc dù ở bên trong trống rỗng nhưng bộ dạng cũng khoảng một trăm hai mươi cân.
Cầm có chút phí sức nhưng cũng có thể khiêng về.
Sau khi tôi khiêng quan tài về đến nhà, sư phụ hỏi tôi đang vác cái gì vậy.
Tôi lau mồ hôi, thở hổn hển trả lời: “Đây là một cỗ quan tài sắt!”
Sư phụ vừa nghe là quan tài sắt thì nhướng một bên mày, liếc mắt một cái nhìn qua linh bài của Thượng Quan Thư: “Vợ của con có biết quan tài sắt dùng để khóa và niêm phong hồn phách không?”