Minh Hôn - 506
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:52:14
Lượt xem: 27
Chúng tôi lặng lẽ trốn ở dưới gầm bàn, sau đó quan sát mọi thứ ở trong phòng.
Nhìn thấy Chuối Tây Tinh đang tiến đến gần người rơm trông giống với bộ dạng của Tiểu Mạn, thần kinh của mỗi người chúng tôi đều căng thẳng, sợ rằng có thể xảy ra điều gì đó không ổn.
Nhưng vào lúc này, Chuối Tây Tinh lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, khiến cho tất cả chúng tôi đều sững sờ, suýt chút nữa đã khiến tôi nôn hết cả bữa ăn đêm qua.
Tôi dùng ánh mắt quái dị mà nhìm chằm chằm vào Chuối Tây Tinh, mẹ nó cái tên này không thấy ghê tởm sao?
Anh Ngạo Thiên, còn vận động? Có thể bớt kinh tởm chút được không?
Thế nhưng Long Ngạo Thiên ở bên cạnh thì lại run rẩy không thôi, trên mặt tràn đầy kinh hãi, sợ đến gần chết.
Tôi vỗ vai anh ta, đồng thời dùng thanh âm mà chỉ chúng tôi mới nghe được, nói: "Đừng sợ, tên đó không thấy chúng ta đâu, bởi vì lúc này đối phương đang nghĩ người rơm đó là anh đấy! Làm theo những gì chúng tôi đã nói lúc trước, nếu không cái mạng nhỏ này của anh cũng không giữ được đâu!”
Mặc dù Long Ngạo Thiên rất sợ, nhưng càng sợ c.h.ế.t hơn.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vẻ sợ hãi, khẩn trương đến mức nuốt nước miếng, nhưng vẫn gật gật đầu.
Sau đó, bên kia Chuối Tây Tinh đã bắt đầu hành động.
Lần này, cô ta trực tiếp đặt hai tay lên cổ của người rơm, cả người cưỡi ở trên đó, mà bộ dạng này lại vô cùng quyến rũ.
Hơn nữa còn hướng về phía của người rơm mà mở miệng nói: "Anh Ngạo Thiên mau tỉnh lại đi, ngày tốt cảnh đẹp thì nên vận động một chút."
Nói xong, Chuối Tây Tinh còn lắc người rơm thêm vài lần.
Thấy vậy, tôi dùng cùi chỏ thục vào người của Long Ngạo Thiên một cái, ý bảo anh ta mau nói một câu!
Làm như vậy sẽ càng có thêm tính mê hoặc.
Long Ngạo Thiên há to miệng, cuối cùng vừa run rẩy vừa mở miệng nói: "Đủ rồi, anh buồn ngủ quá, anh, anh muốn, anh muốn ngủ..."
Âm thanh không lớn, trực tiếp phát ra từ vị trí của chúng tôi.
Nhưng khi nghe từ phương hướng của Chuối Tây Tinh thì giống như phát ra từ chỗ của người rơm kia, mà điều này cũng khiến cô ta không chút nghi ngờ nào, thậm chí còn tỏ ra quyến rũ chạm vào mặt của người rơm.
"Anh Ngạo Thiên, không được đâu! Không phải anh nói thích em sao! Mau cho em!" Vừa mới nói xong, Chuối Tây Tinh này đã bắt đầu cởi quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/506.html.]
Long Ngạo Thiên vẫn còn cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi, nhưng anh ta vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Không, đừng nói chuyện nữa, anh, anh thật sự, thật sự rất buồn ngủ, anh, anh muốn ngủ, ngủ..."
Lúc Chuối Tây Tinh đang cưỡi trên người của người rơm, sau khi nghe thấy lời này, thân thể của cô ta rõ ràng đã cứng đờ một chút, trong miệng tựa hồ phát ra một tiếng "Hừ" lạnh.
Điều này rõ ràng khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Lúc trước chỉ cần cô ta xuất hiện, căn bản không cần cô ta mở miệng nói mấy câu nịnh nọt, đối phương đã bật người lên luôn rồi.
Nhưng ngày hôm nay, tình hình có phần hơi khác.
Sau đó, Chuối Tây Tinh lắc người rơm thêm vài lần, lúc nhìn thấy người rơm này thực sự không có phản ứng gì thì liền đứng dậy, nghi ngờ mà đánh giá người rơm ở trước mặt.
Thấy vậy, trái tim của chúng tôi đều bị treo lên.
Làm ơn đừng nhìn thấy bất kỳ sai sót nào, nếu không chuyện này coi như tiêu.
Sau khi xem xét một hồi, Chuối Tây Tinh đột nhiên lẩm bẩm một mình: "Tại sao lại có ít dương khí như vậy, lẽ nào là sắp dầu hết đèn tắt* rồi sao?"
***Dầu hết đèn tắt***: Câu này ở trong một đoạn khuyết giao ở Việt Nam/ một đoạn ca d.a.o của Trung Quốc để ám chỉ sức khỏe kiệt quệ, những người ở lứa tuổi gần đất xa trời.
Nói xong, Chuối Tây Tinh đã khịt khịt cái mũi, còn hướng về phía của người rơm nhìn mà hít một hơi thật sâu.
Trừ cái đó ra, cô ta còn đưa đầu lưỡi ra l.i.ế.m lên người của người rơm.
Kết quả của hành động này đã khiến cô ta l.i.ế.m hết toàn bộ bột chu sa ở trên người của người rơm vào trong miệng.
Hơn nữa, loại bột chu sa này đã bị người ta động tay động chân, cho nên mới có thể khiến Chuối Tây Tinh này hoàn toàn không thể cảm thấy bất cứ điều gì khác thường.
Mà thứ này cũng giống như một thứ độc dược mãn tính, lúc đầu sẽ không có gì xảy ra, nhưng đợi đến khi độc tính đạt đến một mức độ nhất định và bắt đầu phát tác thì chính là vô phương cứu chữa.
Chuối Tây Tinh l.i.ế.m thêm mấy lần nữa nhưng người rơm vẫn không có chút động tĩnh, cô ta lại tiếp tục thổi một luồng khói màu xanh vào mặt của người rơm, sau đó lên tiếng nói: “Anh Ngạo Thiên, tại sao trên người của anh lại có một mùi kỳ lạ như vậy, hay là chúng ta cùng nhau đi tắm kiểu Uyên Ương* đi!”
***Tắm Uyên Ương***: Một thuật ngữ chỉ việc tắm chung giữa hai người.
Nói xong, Chuối Tây Tinh bắt đầu nũng nịu với người rơm như một đứa trẻ con.
Làn khói xanh được phun ra từ trong miệng của Chuối Tây Tinh rõ ràng là có vấn đề.