Minh Hôn - 423
Cập nhật lúc: 2024-07-15 18:29:48
Lượt xem: 33
Nhưng cũng thật kỳ quái, ngay khi sư phụ một lần nữa giơ cao tay lên, Tề Tiểu Thiên vốn dĩ còn đang trợn trắng mắt sùi bọt mép đột nhiên mở mắt ra, trong miệng "Oa" một tiếng liền kêu lên, sau đó có chút hô hấp không thông ho khan vài tiếng, cả người cũng không biết làm sao "Oa Oa" khóc lớn.
Cùng lúc đó, tôi chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh đột ngột ùa ra phía bên ngoài ngôi nhà.
Mà lúc này Độc đạo trưởng vừa vặn đứng ở cửa.
Mà trên tay ông ấy, lúc này đã cầm một chiếc túi lớn.
Hai mắt ông ấy khẽ động, hung hăng vung cái túi lớn lên, hướng về phía chỗ trống ở cửa, nện xuống.
“Nếu đã đến rồi, vậy thì đừng đi nữa!” Nói xong, Độc đạo trưởng vội vàng buộc chặt túi lại.
Bởi vì hành động đặc biệt này của sư phụ và Độc đạo trưởng, tất cả mọi người có mặt đều bị thu hút, mà Tề Tiểu Thiên vừa rồi ngất xỉu, cũng khôi phục thần trí, đang khóc lớn.
Lúc này tất cả mọi người mới phát giác ra có điều khác thường, cảm giác có chút huyền bí, cảm giác chuyện này không tầm thường.
Cùng lúc đó, sư phụ đã đứng dậy: "Được rồi, Tiểu Thiên đã không sao rồi! Tiểu Vĩ, Tiểu Phong, đừng ngăn Tề tiên sinh và Tề phu nhân nữa.”
Tề phu nhân cũng không hỏi nhiều, thấy tôi buông tay, vội vàng xông lên, ôm lấy Tề Tiểu Thiên đang khóc, sau đó ân cần hỏi han.
Mà Tề tiên sinh lại nhìn trái nhìn phải, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nghi ngờ mở miệng nói: "Đinh, Đinh đạo trưởng, tôi, con trai tôi, cái này, đây là sao?”
*****************
Tề tiên sinh vẫn còn duy trì được một phần lý trí của mình, có thể thấy rõ ràng những gì sư phụ vừa làm.
Vì vậy, thái độ của Tề tiên sinh đối với sư phụ lúc này cũng đã thay đổi, ông ấy cảm thấy nghi ngờ mà dò hỏi sư phụ.
Nhưng ở bên kia, Tề phu nhân đang ôm Tề Tiểu Thiên lại cảm thấy không vui, vừa khóc vừa mắng Tề tiên sinh: "Ông làm sao vậy? Ông mời ai vậy? Tên đạo sĩ thối này đã đánh con trai ông mặt sưng hết cả lên rồi này."
Tề tiên sinh nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống: "Câm miệng, bà thì biết cái gì! Mau ôm đứa nhỏ vào nhà đi!"
Rõ ràng, Tề tiên sinh có địa vị rất cao trong gia đình.
Dưới sự mắng mỏ của ông ấy, dường như Tề phu nhân đã chịu oan ức rất lớn, ôm Tề Tiểu Thiên càng khóc to hơn nhưng lại không quay vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/423.html.]
Sư phụ liếc nhìn Tề phu nhân và Tề Tiểu Thiên, sau đó thở dài nhìn Tề tiên sinh, nói: "Tề tiên sinh, tình huống này của Tiểu Thiên là bị quỷ ám!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người trong phòng không khỏi thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tề tiên sinh càng sợ hãi, có chút hoảng sợ nói: "Đinh, Đinh đạo trưởng, tôi, con trai của tôi, tại sao con tôi lại bị quỷ ám?"
Tề tiên sinh vừa dứt lời, Độc đạo trưởng đã xách túi đi tới: "Tề tiên sinh, chúng ta vào phòng nói chuyện đi!"
Tề tiên sinh thấy tình huống có chút đặc biệt, cũng không để ý tới ánh mắt của những người đang có mặt ở đây, ông ta vội vàng gật đầu để chúng tôi vào trước, sau đó kêu vợ và đứa nhỏ theo vào.
Những người còn lại ở trong phòng đều kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Khi chúng tôi rời đi, ngoài phòng liền lập tức nổ lên những tiếng bàn luận.
Bị quỷ ám, đây không phải là chuyện đùa, những người hàng xóm này làm sao còn có tâm trạng để ăn cơm? Tất cả họ đều bắt đầu tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Khi chúng tôi đi vào phòng trong, Tề tiên sinh không thể không hỏi: "Đinh đạo trưởng, Độc đạo trưởng, con trai tôi, tại sao con trai tôi lại bị quỷ ám? Hơn nữa nó đã đụng phải thứ gì?"
Lúc này Độc đạo trưởng mới nói: "Có lẽ hôm nay đi tảo mộ về đã xảy ra chuyện gì, về phần là ai, chỉ sợ là cha của ông!"
“Tôi, cha tôi, không, không có khả năng, đây là cháu ruột của ông ấy, cha tôi làm sao có thể hại cháu ruột của mình!” Tề tiên sinh một chút cũng không tin.
Độc đạo trưởng nhấc cái túi trong tay lên, sau đó nói: "Ông ta ở ngay chỗ này, tôi đã nhìn thấy tướng mạo của ông ta, cùng với tấm ảnh trên bia mộ của cha ông giống nhau như đúc."
Khi Tề tiên sinh và Tề phu nhân nghe thấy điều này, khuôn mặt của họ đã trở nên tái nhợt vì sợ hãi.
Độc đạo trưởng nói vào trong túi: "Bên ngoài nhiều người, có một số chuyện khó nói, hiện tại chỉ có chúng ta, nếu như ông có lời gì muốn nói, thì nói ở chỗ này đi!"
Nói xong, Độc đạo trưởng gật đầu với sư phụ, sau đó mở túi ra lắc vài cái, cái túi đang căng phồng liền giống như bị xì hơi.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh xuất hiện.
Bạch Phong và tôi nhìn nhau, chúng tôi không thể không lấy nước mắt trâu ra lau mí mắt để mở Thiên Nhãn.
Sau khi mở Thiên Nhãn, tôi phát hiện trong phòng đã có thêm một người.
Là một người đàn ông trung niên, ngoại hình có phần giống với Tề tiên sinh, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt, chân không chạm đất, mặc áo liệm, đứng đó với vẻ mặt rất nghiêm