Minh Hôn - 386
Cập nhật lúc: 2024-07-14 12:00:24
Lượt xem: 25
Thượng Quan Thư không nghĩ nhiều, theo bản năng xoay người lại.
Trong khoảnh khắc Thượng Quan Thư quay đầu lại, tôi từ dưới đất nhảy lên, nhắm ngay Thượng Quan Thư mà lao đến.
Người này thật quá đáng giận, đánh chính diện khẳng định là không có cơ hội, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ ra biện pháp đánh lén này.
Nhưng thật không ngờ, ngay khi tôi chuẩn bị xông tới trước mặt Thượng Quan Thư, cô ấy đột nhiên giơ tay tóm lấy cổ tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy hầu hết sức lực trong cơ thể đã bị rút ra, toàn thân yếu ớt.
Không những thế, tôi còn cảm thấy cổ như bị bóp nghẹt, rất khó thở.
Nhưng Thượng Quan Thư đã hơi quay đầu lại: "Tên tra nam c.h.ế.t tiệt, anh còn muốn đánh lén, anh chỉ cần nhận lỗi với bản tiểu thư, tôi sẽ tha cho anh!"
Thượng Quan Thư nhìn chằm chằm tôi với giọng điệu khiêu khích, cũng không buông bàn tay đang bóp cổ tôi ra.
Tôi cũng mất bình tĩnh, đánh không lại là một chuyện, bị đánh là một chuyện, nhưng việc chủ động nhận sai là không có khả năng, cả đời cũng không thể.
Đùa gì vậy, dù thế nào đi nữa, tôi thân là một người đàn ông vẫn có điểm mấu chốt của mình.
“Không thể, cả đời cũng không thể!” Tôi khó khăn nói.
Thượng Quan Thư thấy tôi như vậy, lại cười nói: "Tên tra nam c.h.ế.t tiệt, mặc dù tôi không thể g.i.ế.c anh, nhưng tôi có một số biện pháp có thể trừng trị tên khốn nhà anh, có muốn thử không?"
Nói xong, ánh mắt của Thượng Quan Thư bắt đầu đảo từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào chỗ yếu hại của tôi vài lần.
Mẹ nó! Ánh mắt đó của Thượng Quan Thư khiến tôi đổ mồ hôi lạnh, nửa thân dưới càng phát lạnh.
"Cô, cô muốn làm gì?"
Thượng Quan Thư bĩu môi, không chút xấu hổ, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Cũng không có gì! Lát nữa cởi quần anh ra, sau đó ném ra ngoài cho anh chạy vài vòng!"
Ngay khi tôi nghe thấy lời này, khuôn mặt của tôi đã đỏ bừng.
Nữ khủng long bạo chúa này thật tàn nhẫn, chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.
Thượng Quan Thư thấy sắc mặt của tôi thay đổi, khẽ cười nói: "Sợ rồi sao! Vậy thì nhận lỗi đi, nói rằng từ nay về sau anh sẽ nghe theo lời của tôi. Khi tôi tức giận, anh sẽ tùy thời có mặt, làm bao cát chuyên dụng của tôi. Thế nào?"
Mẹ nó, nếu tôi đồng ý yêu cầu vô lý này, sau này tôi còn có thể sống sao? Chẳng phải sẽ bị Thượng Quan Thư đánh như bao cát ba ngày một lần hay sao.
"Không, tôi sẽ không đồng ý!"
Thượng Quan Thư sửng sốt một chút, sau đó nói: "Anh không đồng ý cũng không sao! Tôi có thể tự mình động thủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/386.html.]
Nói xong, Thượng Quan Thư dời tầm mắt, thật sự có ý định làm gì đó.
Tim tôi run lên, có chút hoảng loạn.
Nhưng rồi tôi chợt nghĩ đến võ công tuyệt thế của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, mỗi lần sử dụng với phụ nữ đều là trăm phát trăm trúng.
Thượng Quan Thư mạnh mẽ và tàn nhẫn, vậy cũng đừng trách tôi không biết xấu hổ dùng chiêu vô sỉ dơ bẩn.
Tôi quyết tâm liều mạng, tập trung vào một chiêu song long ra biển, trực tiếp đánh thẳng.
Thượng Quan Thư có tính cách mạnh mẽ, không thích nhận thua. Trên thực tế chính là đang đe dọa tôi, muốn tôi chịu thua.
Nhưng không ngờ tới trước khi chịu thua, tôi lại đột ngột ra tay.
Thượng Quan Thư không hề cảnh giác với tôi, nên tôi đã trực tiếp dùng tay chộp lấy, dùng lực rất mạnh, khiến nó lập tức bị biến dạng.
Lúc đó, chính tôi cũng choáng váng. Chạm thì dễ, nắm bằng hai tay thì khó…
Thượng Quan Thư đứng ở đối diện, vừa rồi vẻ mặt còn đắc ý giờ phút này đã trở nên kinh hãi, giống như bị điện giật, cả người run lên.
Không chỉ vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy còn có một tia ngượng ngùng.
Nhưng chỉ là trong chốc lát, một giây sau, sắc mặt của Thượng Quan Thư đã thay đổi, lộ ra vẻ tức giận.
Cô ấy buông cổ của tôi ra, tát vào mặt tôi một cái, tức giận hét lên: “Vô sỉ!
Ngay sau đó, Thượng Quan Thư định tiếp tục tát tôi thêm mấy cái nữa.
Tôi kịp thời tay mắt nhanh nhẹn, lao người về phía trước một bước nhảy lên trên, thậm chí còn dùng hai tay nắm lấy tay của Thượng Quan Thư, ngăn không cho cô ấy tát tôi.
Điều này khiến cả hai chúng tôi mất trọng tâm, cả người thuận thế mà ngã đè lên nhau.
Lúc này, ánh mắt của hai chúng tôi cứ thế mà giao nhau.
Tuy lúc đầu cô ấy có giãy giụa mấy lần, nhưng càng ngày càng yếu đi.
Khoảnh khắc đó, dường như chúng tôi đều nhìn thấy ánh lửa lóe lên trong mắt đối phương, phảng phất như bị điện giật, nhất thời mất đi sức lực.
Không biết vì sao, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, nhịp tim bắt đầu gia tăng, cơ thể cũng trở nên nóng bừng.
Cảm giác khá lạ lẫm, gần như trước đây chưa từng có.
Đột nhiên, cả căn phòng đông cứng lại, như thể rơi vào một sự im lặng c.h.ế.t chóc...
Quá trình này kéo dài trọn vẹn hai giây, khiến cả hai chúng tôi đều có vẻ hơi lúng túng và không cử động được.