Minh Hôn - 373
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:52:49
Lượt xem: 36
Sư phụ nghe thấy câu hỏi của tôi thì lắc đầu: “Sư phụ cũng không dám chắc, chỉ có thể cảm giác được âm khí bên trong cái hộp này rất nặng, hoa văn bên ngoài rất tinh xảo, còn bên trong thì có một trận pháp. Dùng để trấn áp đồ vật ở bên trong, một khi mở ra nhất định sẽ xuất hiện vật chí âm, về phần nó là vật gì, ngay cả sư phụ cũng không đoán được!"
Sư phụ nghiêm mặt nói từng chữ.
Tôi nghe xong cũng sửng sốt, tự hỏi có phải trong đó đang nhốt một tên ác quỷ hay không?
Nhưng chưa đợi tôi định thần, sư phụ lại nói: “Ngoài chuyện này ra, vợ con còn nói gì với con nữa không?”
Nghe sư phụ nhỏi, tôi theo bản năng liếc nhìn bài vị của Thượng Quan Thư, sau đó nói với sư phụ: “Sư phụ, cô ấy nói lão hồ ly này có lai lịch không tầm thường, thế lực sau lưng gã không dễ chọc vào, cho dù là cô ấy, cũng không dám trêu vào!"
Sư phụ nghe vậy sắc mặt liền cứng đờ, lẩm bẩm nói: "Điều này! Vợ con cũng không dám trêu vào, chẳng lẽ, chẳng lẽ là đường doanh dã tiên?"
"Đường doanh? Là gì vậy sư phụ?" Tôi không hiểu.
Sư phụ cũng không che giấu, lập tức giải thích tường tận cho tôi.
Cái gọi là nam mao bắc mã, lấy sơn hải quan làm ranh giới, văn hóa phía Đông Bắc cũng xuất hiện từ "Đường doanh".
Đây là một sự tồn tại tương tự như môn phái chính thống, là một cái tên được tiên gia ở Đông Bắc đặt cho thế lực của mình sau khi xuống núi.
Bởi vì trong đó có một số yêu tinh yêu quái nơi hoang dã, đã đạt thành tựu “tiên gia”, cho nên ở phía trước chữ Đường doanh thường thêm một chữ đầu trong họ của đệ tử xuất mã.
Ví dụ như Lý đường doanh, Tống đường doanh,...
Lúc này nghe sư phụ nói như vậy, sắc mặt của tôi tối sầm lại: "Sư phụ, ý mà người muốn nói là, lão hồ ly kia chính là một Bảo Gia Tiên, có thể dựng lên đường doanh và thu đệ tử xuất mã sao?"
Sau khi nghe tôi hỏi, sư phụ khẽ gật đầu: "Có khả năng này. Một khi đường doanh bị khiêu khích, tất cả các thành viên của đường doanh sẽ tìm đến cửa. Từ điểm này, lão hồ ly mà chúng ta gặp phải có lẽ không phải là một kẻ cô độc. Hẳn là có thế lực ở phía sau, hơn nữa thế lực này có thể khá mạnh."
Nghe đến đây, trong lòng tôi không khỏi“lộp bộp” một tiếng.
Nếu đúng như vậy thì lão hồ ly này lại càng khó chọc.
Nhưng vấn đề là chẳng lẽ bởi vì đối phương không dễ chọc nên việc gã làm chú Lưu bị thương, chúng tôi phải xem như không có?
“Sư phụ, chẳng lẽ việc gã làm chú Lưu bị thương cứ thế mà cho qua sao?” Tôi nhíu mày, có chút không vui.
Kết quả tôi vừa dứt lời, sư phụ đã trực tiếp hừ lạnh: "Cho qua? Làm lão Lưu bị thương thành như vậy sao lại có thể dễ dàng cho qua được? Nếu lão hồ ly đó không cho chúng ta một lời giải thích, thì cho dù lão có một đường doanh, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua...
*********
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/373.html.]
Sư phụ thực sự tức giận, nhưng đặt chuyện này lên trên người ai thì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thấy sư phụ kiên quyết như vậy, tôi cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu biểu thị đồng ý với quan điểm của sư phụ.
Cho dù đối thủ rất mạnh mẽ, hay là dã tiên thành tinh gì gì đó.
Nhưng nếu nói trắng ra, mẹ kiếp cũng chỉ là một con súc sinh già mà thôi.
Ngoài ra, chúng tôi đang ở trong đại lục, không phải ở bên ngoài Sơn Hải quan.
Hơn nữa chúng tôi không phải là những quả hồng mềm, chúng tôi là những nhà trừ tà chính thống.
Nếu đối phương không giải thích rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi sẽ khiến cho bọn họ không có quả ngon để ăn.
Sau khi có suy nghĩ này, tôi cũng bớt e ngại và lo lắng thấp thỏm hơn, thay vào đó chính là suy nghĩ chúng tôi phải làm một vố lớn.
Sau khi ăn trưa, tôi đi vào trong phòng nghỉ ngơi một lúc.
Chẳng mấy chốc mà đã bốn giờ chiều.
Chúng tôi cũng không chậm trễ, nhanh chóng tụ họp với nhóm của Độc đạo trưởng, Bạch Phong và lão Tần gia.
Dương Quang Lĩnh, nơi mà hôm qua Lão Tần gia đã tới nhặt xác ở dưới chân núi phía sau thôn Ánh Dương.
Cách chỗ chúng tôi cũng không xa lắm, chỉ là một ngôi làng nhỏ trên núi, gần hơn Phùng Gia Câu, lại thông với đường cao tốc.
Chúng tôi khởi hành lúc hơn bốn giờ, trực tiếp lái xe tang đi thẳng đến thôn Ánh Dương.
Tới nơi thì mới năm giờ chiều.
Trời còn chưa tối nên chúng tôi tranh thủ thời gian để đi vào núi.
Dương Quang Lĩnh cũng không lớn, chỉ là một sườn núi. Nhưng nó lại dẫn đến những ngọn núi già.
Những ngọn núi già ở chỗ chúng tôi, phía Tây Bắc là dãy Tần Lĩnh, phía Đông Nam là núi Đại Ba.
Dương Quang Lĩnh thì nằm ở giữa.
Hôm qua lão hồ ly không nói địa điểm cụ thể, chỉ nói là ở Dương Quang Lĩnh.
Cho nên khi đến Dương Quang Lĩnh, chúng tôi đã tìm một chỗ thoáng đãng gần dòng suối nhỏ để nghỉ ngơi, định ở đây chờ lão hồ ly xuất hiện.
Chúng tôi không sợ lão hồ ly không tìm được chúng tôi, dù sao loài vật này có khứu giác rất nhạy bén.