Minh Hôn - 365
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:27:50
Lượt xem: 34
Ác quỷ mặc dù ác, nhưng lại có nguyên nhân. Lệ quỷ mặc dù lệ, tất nhiên có quả.
Có thể cứu được một người thì là chuyện tốt, có thể g.i.ế.c ít đi một người cũng coi như tích đức.
Nhưng đồng thời, sư phụ cũng lộ ra vẻ u sầu.
Tôi nghe thấy ông ấy thở dài một tiếng, rồi nói với tôi: "Tổ chức Mắt Quỷ này lần lượt xuất hiện, chúng ta đã nhiều lần tiếp xúc với bọn họ, g.i.ế.c quỷ nô của bọn họ, phá vỡ âm mưu của bọn họ. Nếu cứ tiếp tục, đối phương sẽ chủ động tìm đến cửa..."
*********
Điều mà sư phụ đang lo lắng bây giờ, tôi đã sớm nghĩ về nó.
Nhưng kể từ khi tôi trở về từ Quỷ Mã Lĩnh, tôi đã có một hiểu biết mới về tổ chức quỷ ba mắt kia.
Tà giáo này có truyền thừa lâu đời và thế lực vô cùng to lớn.
Nếu bọn họ thực sự đến tìm đến cửa, hoặc nhắm vào chúng tôi, thì chúng tôi có muốn trốn cũng không trốn được, hoặc chính là chúng tôi không có cơ hội trốn.
Cho nên, chúng tôi không cần suy nghĩ làm gì cho vô ích.
Bởi vì ngoài Độc đạo trưởng, Lão Tần gia, ...., còn có những quỷ tu mạnh mẽ như Thượng Quan Thư và Chu Vận đều có mối thù với tổ chức Mắt Quỷ này.
Nếu tất cả những người này tập trung lại một chỗ cũng không thể bảo toàn mạng sống, thì chúng tôi chỉ có thể nhận lấy cái chết.
Giặc tới thì đánh, nước lên thì dâng nền. Chúng tôi vẫn nên làm việc như bình thường, chờ những yêu nhân kia tìm tới cửa rồi tính sau.
Thấy vẻ mặt u sầu của sư phụ, tôi cười nhẹ: "Sư phụ, sao người lại nghĩ như vậy! Cho dù đối phương tìm tới cửa, chúng ta sợ bọn họ sao? Cũng lắm thì liều cái mạng này ."
Sư phụ liếc tôi một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Con cũng nhìn rõ tình thế rồi đấy. Đúng vậy, thầy trò chúng ta đã lựa chọn nghề trừ tà này, ngoài cửa hàng này ra, đã không còn chỗ nào có thể yên thân gởi phận. Nếu những yêu nhân kia thực sự tìm tới cửa, nhất định phải cho bọn họ biết chúng ta không phải là người dễ chọc!"
Trong lúc nói chuyện sắc mặt của sư phụ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhưng chớp mắt đã biến mất, sư phụ lại nói với tôi: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, con đi ăn chút gì đi, buổi chiều nghỉ ngơi cho thật tốt!"
Bây giờ tôi đang rất buồn ngủ nên không thèm ăn chút nào.
Tôi vẫy tay với sư phụ, nói mình không muốn ăn, muốn ngủ một lát, rồi nói với ông ấy buổi tối nhớ gọi cho tôi dậy.
Ngay sau đó, tôi ngáp một cái rồi đứng dậy, đi về phía bài vị của Thượng Quan Thư.
Tôi đã lớn rồi, nên sư phụ cũng không ép tôi, chỉ gật đầu với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/365.html.]
Sau khi tôi thắp cho Thượng Quan Thư một nén nhang thì trực tiếp đi vào phòng.
Tôi quá buồn ngủ, tôi nằm xuống giường và ngủ thiếp đi mà không rửa mặt...
Khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Sau khi ngủ cả một buổi chiều, tôi cảm thấy tinh thần tốt lên không ít, nhưng lại rất đói.
Vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Tôi liếc mắt nhìn, tối nay sư phụ nấu đồ ăn cũng thật nhiều, có đến bảy tám món, bao gồm gà và cá.
Tôi mừng rỡ: "Sư phụ, hôm nay gió thổi ngược à, sao sư phụ lại nấu nhiều món như vậy?"
Sư phụ đang rót rượu vào trong bình gốm lớn, cũng không nhìn tôi: “Không có gì, vết thương của lão Độc đã khôi phục, ông ấy còn nói đã lâu không uống rượu, cho nên sư phụ đã làm thêm mấy món, mời lão Độc và lão Tần qua đây uống rượu!"
Thì ra là thế, thảo nào sư phụ lại làm nhiều món ngon như thế này.
Sau đó, chưa đến năm phút. Độc đạo trưởng và lão Phong đã đi đến cửa hàng của chúng tôi.
Bọn họ vừa mới bước vào cửa hàng, tôi đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Độc đạo trưởng: “Lão Đinh, từ xa tôi đã ngửi thấy mùi rượu, thật thơm!”
Sư phụ và tôi nhìn thấy Độc đạo trưởng và lão Phong đang đến gần, liền vội vàng ra chào đón bọn họ.
Vừa vào phòng, lão Phong đã liếc tôi một cái rồi nói: “Tối hôm qua lại xảy ra chuyện gì à?”
Nghe lão Phong nói như vậy, tôi hơi sửng sốt, sau đó nói: “Làm sao cậu biết?”
Bạch Phong liếc mắt: "Dương Tuyết đã đăng trên vòng bạn bè."
Nghe đến đây, tôi không khỏi cười khổ.
Dương Tuyết thực sự rất thích đăng bài ở trên mạng, những người không quen thuộc với cô ấy chỉ nghĩ rằng cô ấy là người thích khám phá những chuyện tâm linh.
Nhưng chúng tôi, những người trong cuộc, có thể thấy được những manh mối từ những bức ảnh và nội dung mà cô ấy đăng tải.
Sau khi trở về, tôi còn chưa mở điện thoại di động của mình ra, chứ đừng nói đến việc đọc bài viết nào trên vòng bạn bè.
Tôi không khỏi cười khổ: "Đúng vậy! Tối hôm qua, tôi đã đi tới Rừng Phong Đỏ để xử lý hai lệ quỷ!"
“Cậu được lắm! Có chuyện cũng không gọi cho tôi?" Giọng điệu của Bạch Phong lạnh lùng, cậu ta có chút khó chịu.
Tôi hơi xấu hổ, chẳng phải cậu đang bận chăm sóc Độc đạo trưởng sao? Hơn nữa, đây là đi bắt quỷ, cũng không phải đi chơi, cậu còn cảm thấy không vui?