Minh Hôn - 339
Cập nhật lúc: 2024-07-13 17:10:43
Lượt xem: 37
Ngô Huệ Huệ vừa nghe được câu trả lời của tôi, ở đầu bên kia đã cảm ơn tôi rối rít rồi nói sẽ gửi địa chỉ cho tôi trên WeChat.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi cũng đã thay quần áo xong, tôi lên tiếng chào sư phụ rồi nói mình có việc cần phải đi ra ngoài.
Sư phụ hỏi tôi đi ra ngoài làm cái gì, tôi cũng không giấu diếm điều gì, tôi nói với ông ấy, tôi có một người bạn đang gặp một chút rắc rối, bảo tôi đi qua nhìn xem.
Sư phụ chỉ nheo mắt lại, nhưng cũng không có ngăn cản.
Chỉ nói tôi có chuyện gì khó khăn thì đừng làm liều mà hãy gọi cho ông ấy.
Tôi gật đầu lia lịa, rồi xách túi dụng cụ ra khỏi cửa hàng.
Đi đến ngã tư đường, tôi liền nghĩ có nên gọi cho Lão Phong không?
Dù sao thì cậu ấy cũng có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, gặp phiền phức cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng nghĩ đến việc cậu ấy còn phải chăm sóc cho Độc đạo trưởng, tôi đành phải bỏ đi dư địn này.
Xem lịch, hôm nay lại là thứ bảy, nên tôi quyết định gọi cho Dương Tuyết.
Ngày thường Dương Tuyết rất thích những chuyện bát quái, còn sở hữu rất nhiều chú thuật mạnh mẽ.
Nếu tôi mời Dương Tuyết đi cùng tôi đến đoàn phim để “tham quan phim trường”, nhất định cô ấy sẽ rất sẵn lòng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tôi còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói tươi cười của Dương Tuyết đã truyền từ đầu bên kia: “Sao, lại gặp chuyện khó khăn muốn nhờ tôi giúp một tay hả?”
Nghe vậy, tôi không khỏi cười khổ: "Tôi cũng không vòng vo nữa. Cô biết Ngô Huệ Huệ không?!"
Dương Tuyết vừa nghe thấy tên của Ngô Huệ Huệ, cô ấy lập tức lấy lại tinh thần: "Huệ Huệ, tôi đương nhiên biết, tôi đã xem phim truyền hình của cô ấy, mặc dù cô ấy đóng vai một người hầu gái, nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô ấy thực sự rất tốt, rất xuất sắc!"
“Hắc hắc, hôm nay tìm cô là vì chuyện của cô ấy đấy!"
“Hả? Chuyện gì đã xảy ra với Huệ Huệ vậy?"
Tôi cũng không nói nhảm, vừa đi về phía nhà ga, vừa kể cho Dương Tuyết về cái c.h.ế.t ngoài ý muốn của hai người trong đoàn phim của Ngô Huệ Huệ và có khả năng bọn họ đã gặp phải những thứ bẩn thỉu.
Dương Tuyết nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý, còn nói sẽ ra nhà ga đợi tôi.
Hơn một tiếng sâu, tôi đã đến nội thành.
Dương Tuyết cũng đã sớm đến nơi.
Vừa xuống xe, tôi đã nghe thấy tiếng chào hỏi của Dương Tuyết cách đó không xa.
Tôi phóng tầm mắt nhìn qua đó, dáng vẻ của Dương Tuyết vẫn nóng bỏng và gợi cảm, hôm nay cô ấy còn buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ năng động và phóng khoáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/339.html.]
Chiếc thun bó sát người và quần jean bó đã tôn lên vóc dáng của cô ấy một cách hoàn hảo.
Ngay cả những người qua đường nhìn thấy cũng không thể không quay lại nhìn thêm vài lần.
Tôi lộ ra một nụ cười nhẹ, lập tức chào hỏi: “Chờ lâu chưa?”
“Đã được một lúc! Đoàn phim của Huệ Huệ ở đâu? Chừng nào chúng ta tới đó?"
Dương Tuyết đi thẳng vào vấn đề, lúc ở trên xe tôi cũng đã nhận được địa chỉ, đó là Rừng Phong Đỏ nằm ở ngoại ô thành phố, đi đến đó chắc mất khoảng một giờ.
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với Dương Tuyết, tôi không chút chậm trễ, trực tiếp gọi một chiếc taxi và đi thẳng đến Rừng Phong Đỏ.
Khi chúng tôi đến nơi, thấy nơi này thực sự có rất nhiều cây phong.
Vì tiết trời đã vào thu nên màu lá phong đã bắt đầu chuyển sang màu vàng hoặc đỏ, phóng mắt nhìn xung quanh thấy hai màu đỏ vàng, thật sự rất đẹp...
Mặc dù phong cảnh rất đẹp, nhưng khi chúng tôi bước ra khỏi xe và nhìn thấy Ngô Huệ Huệ, cô ấy trông có vẻ khá u sầu.
Ngoài ra, tôi và Dương Tuyết còn phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc.
Toàn bộ đoàn phim nơi Ngô Huệ Huệ làm việc, ấn đường của mỗi người đều biến thành màu đen, âm khí quấn quanh thân……
*************
Theo địa chỉ mà Ngô Huệ Huệ cung cấp, chúng tôi đã tìm đến hiện trường quay phim của đoàn làm phim.
Vừa xuống xe, tôi và Dương Tuyết đã nhìn thấy một căn biệt thự cũ kỹ.
Trong biệt thự có một con đường nhỏ kéo dài ra tới con đường chính ở bên ngoài.
Ở cửa còn treo một tấm biển, trên đó viết mấy chữ "Địa điểm quay phim Y Tá Đàm Lăng."
Y tá Đàm Lăng, tôi không khỏi mỉm cười, cái tên này thật mới lạ.
Sau đó tôi không chút do dự, trực tiếp nói với Dương Tuyết ở bên cạnh: "Dương Tuyết, hẳn là chỗ này, chúng ta đi vào thôi!"
Dương Tuyết gật đầu, trông rất phấn khích: "Tôi chưa từng nhìn thấy hiện trường quay phim, không biết trông nó như thế nào!"
Nói rồi Dương Tuyết cũng không tiếp tục nói chuyện với tôi nữa, mà đi dọc theo con đường nhỏ.
Đi không bao xa, toàn cảnh của căn biệt thự đã hiện ra trước mắt.
Biệt thự này có chút cũ kỹ, nửa bức tường đã bị dây thường xuân bao phủ, nhìn có vẻ khá u ám.
Cùng lúc đó, có vài tiếng ồn ào truyền ra từ biệt thự, dường như người bên trong đang tranh cãi.
“Trương đạo diễn, chỗ này không quay được, sao chúng ta không đổi địa điểm khác?” Một giọng nữ vang lên.