Minh Hôn - 320
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:46:16
Lượt xem: 25
Đồng thời, tôi nghe Độc đạo trưởng nói: "Xem ra, xem ra, mạng của chúng ta còn chưa tới lúc chết..."
Nói đến đây, thậm chí Độc đạo trưởng còn cố gượng cười.
Không thể không nói, Độc đạo trưởng quả là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Máu nhuộm đỏ quần áo, bị chùy sắt đ.â.m vào người, nếu không nhanh chóng cầm m.á.u hoặc đưa đến bệnh viện, Độc đạo trưởng nhất định sẽ chết.
Nhưng Độc đạo trưởng lại cắn răng không rên một tiếng, thậm chí cũng chưa từng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nói xong, Độc đạo trưởng đi tới chỗ của hai chúng tôi.
Ông ấy thở hổn hển, thân thể run rẩy: "Hai người, hai người bị phong ấn, mạch bị phong ấn, đừng, đừng sợ..."
Nói xong, Độc đạo trưởng hít sâu một hơi, sau đó làm ra một ấn kiếm, chỉ vào n.g.ự.c của hai người chúng tôi, trầm giọng nói: "Mở..."
Bỗng nhiên, một luồng hơi nóng xuất hiện.
Dường như khí lạnh trong cơ thể trong nháy mắt đã bị xua tan, thân thể vốn dĩ yếu ớt choáng váng lúc này mới khôi phục một chút sức lực.
Tay chân trên người dần dần có thể kiểm soát trở lại.
"Sư phụ, sư phụ…” Bạch Phong lên tiếng trước.
“Độc tiền bối!” Sau khi khôi phục, tôi cũng lo lắng kêu lên.
Bởi vì trên lưng của Độc đạo trưởng vẫn còn đang chảy máu, hơn nữa tình trạng của ông ấy rất tệ, chúng tôi đều lo lắng.
"Sư phụ, để con cầm m.á.u cho người, lập tức, lập tức đưa người đến bệnh viện!" Bạch Phong vội vàng nói, đồng thời cũng hành động.
Nhưng bởi vì mới vừa khôi phục lại nên cơ thể không hề phối hợp. Khi Bạch Phong di chuyển, cậu ta đã loạng choạng và ngã xuống.
"Tiểu, Tiểu Phong, sư phụ không sao, vẫn không c.h.ế.t được!"
“Độc đạo trưởng, tôi có mang theo thuốc cầm m.á.u cùng băng gạc!” Tôi vội vàng nói, sau đó từ trong túi đựng đồ lấy ra hai thứ này.
Vì lần nào đi làm nhiệm vụ cũng bị thương nên tôi đã chuẩn bị đồ từ sớm.
Độc đạo trưởng cũng không ngăn cản, dù sao tình trạng của ông ấy thật sự không tốt lắm.
Ngay lập tức, Bạch Phong và tôi hợp lực, băng bó đơn giản cho Độc đạo trưởng để cầm máu.
Cơ thể của chúng tôi cũng đang dần hồi phục, Độc đạo trưởng cũng bắt đầu có chút mệt mỏi và buồn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/320.html.]
Bạch Phong không nói lời nào, cậu ấy trực tiếp cõng Độc đạo trưởng ở trên lưng, sau đó chúng tôi nhanh chóng rời khỏi thung lũng.
Về phần trưởng làng bị Quỷ Tam Nguyên cắn chết, chỉ có thể tự sinh tự diệt, thân thể bị động vật hoang dã ở đây tùy ý ăn thịt.
Tôi muốn dùng điện thoại của mình để liên lạc với sư phụ hoặc Lão Tần gia, hy vọng họ sẽ ra đón chúng tôi.
Nhưng lúc cầm điện thoại lên tôi mới biết nơi này hoàn toàn không có tín hiệu.
Khó trách tên yêu đạo Quỷ Tam Nguyên lại truyền tin thông qua bồ câu, coi như cũng có lý.
Chỉ là không biết Quỷ Tam Nguyên đã xảy ra chuyện gì mà lại sốt ruột như vậy, nóng lòng đến mức từ bỏ chút thời gian để g.i.ế.c chúng tôi.
Có thể thấy rằng ông ta chắc chắn đã gặp phải những điều vô cùng khó giải quyết.
Bằng không, với việc chúng tôi đã phá hư chuyện tốt của ông ta hai lần, còn g.i.ế.c c.h.ế.t đệ tử quỷ của ông ta, ông ta không thể không g.i.ế.c chúng tôi.
Nhưng hiện tại tôi cảm thấy những chuyện đó đều không quan trọng nữa. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là trước tiên đưa Độc đạo trưởng ra ngoài và cứu sống ông ấy.
Tôi và Bạch Phong thay phiên nhau cõng Độc đạo trưởng ở trên lưng, nhưng trong khe núi này đường đi không thông lại khó đi, khiến tiến độ của chúng tôi rất chậm.
Tình trạng của Độc đạo trưởng ngày càng tệ. Thứ nhất là mất m.á.u quá nhiều, thứ hai là không biết có làm tổn thương đến nội tạng hay không, có thể chữa khỏi hay không.
Hai chúng tôi không quản mệt mỏi, không ngừng chạy dọc theo con đường núi.
Khi chúng tôi rời khỏi khu rừng, trời đã sáng.
Chúng tôi không để ý đến những chuyện khác, cũng không đến xem mẹ con nhà họ Phùng, trực tiếp đi về hướng của thị trấn.
Mà ở đây tôi đã bắt được tín hiệu yếu ớt của điện thoại di động.
Tôi gọi cho sư phụ, nhưng vừa kết nối liền nghe thấy sư phụ mắng: “Thằng nhóc thối, tối hôm qua đi đâu vậy?”
"Sư phụ, hiện tại con đang ở Phùng gia câu. Độc tiền bối bị thương, sư phụ mau tới giúp con!" Tôi vội vàng nói, nghe sư phụ nói như vậy, hẳn là tối hôm qua người đã trở về Thanh Thạch Trấn.
Sư phụ nghe vậy thì sửng sốt: "Cái gì? Lão Độc bị thương?"
Nghe sư phụ hỏi, tôi nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Sư phụ nghe xong thì rất kinh ngạc, không ngờ tối hôm qua chúng tôi lại gặp phải Quỷ Tam Nguyên, còn suýt chút nữa đã chết.
Sư phụ không cũng không nói nhảm, kêu Bạch Phong và tôi tăng tốc, người sẽ gọi xe ngay, chúng tôi hãy chạy đến con đường làng ...
Tiếp theo, Bạch Phong và tôi đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, liều c.h.ế.t cõng Độc đạo trưởng ở trên lưng chạy một mạch.
Lúc này Độc đạo trưởng đã lâm vào hôn mê sâu, gần như hít vào thì nhiều mà thử ra thì ít, tình trạng không được lạc quan cho lắm.