Minh Hôn - 310
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:37:27
Lượt xem: 46
Một lát sau, tôi và Bạch Phong tìm ở xung quanh liền thấy có một chai nhựa, trong chai có nước liền thả chu sa vào.
Sau khi chu sa hoàn tan vào nước, tôi liền cầm lấy mang đến trước mặt Độc đạo trưởng .
“Tiền bối……”
Tôi kêu một tiếng, Độc đạo trưởng thấy tôi cầm nước chu sa đi tới, khẽ gật đầu: “Tiểu Phàm, cậu lại đây đè chặt chuôi kiếm đi!”
Nói xong, ông ấy liền nhận lấy cái chai trong tay tôi.
Mà tôi cũng nhanh chóng đè lại chuôi kiếm, khi đổi người đã khiến tên c.h.ế.t tiệt kia đau đớn nhưng không thể nhúc nhích, càng không có cách nào để kết ấn.
Hơn nữa hiệu quả của trùng hóa đã nhanh chóng biến mất, lúc này tên yêu nhân kia làm sao có thể mạnh mẽ được như trước?
Sức mạnh của cơ bắp không chỉ có dấu hiện suy yếu, mà còn xuất hiện thêm một ít tác dụng phụ, có vẻ như đã sức cùng lực kiệt, lúc này ông ta giống như năm ngày năm đêm không được ngủ.
Nhưng đám trùng kia, vẫn còn bò trên cơ thể của yêu nhân, không có tản ra.
Bởi vì đối phương đã không còn biện pháp kết ấn, cho nên không còn năng lực lại lần nữa thi triển độc trùng tấn công chúng tôi.
Chúng tôi cũng không cần phải lo lắng những con trùng đó phun ra nọc độc về phía chúng tôi, nhưng vì để ngừa lỡ như, mọi người đều cẩn thận đề phòng.
Lúc này, Độc đạo trưởng đã cầm nước chu sa đi tới, sau đó nói với yêu nhân kia: “Cả người của mày toàn là trùng thật là ghê tởm, bần đạo sẽ tiêu diệt độc trùng giúp mày!”
Nói xong, Độc đạo trưởng đã trực tiếp đổ nước chu sa lên cơ thể của yêu nhân.
Nước chu sa vừa mới tiếp xúc đến cơ thể của yêu nhân, đám trùng liền văng ra xa.
Yêu nhân kia cũng không có gì, nhưng đám độc trùng trên cơ thể của yêu nhân, ngay lúc này giống như bị nổ tung, không ngừng quay cuồng nhúc nhích, xao động bất an.
Khi nước chu sa chảy xuống chỗ nào, độc trùng ở đó đều sẽ nhanh chóng bò ra ngoài.
Mà đám độc trùng đó bị nước chu sa chảy xuống, chỉ đung đưa vài cái đã trực tiếp c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Bởi vì số lượng độc trùng rất nhiều, nên Bạch Phong còn đốt thêm một đống củi khô ở bên cạnh để đốt đám trùng bằng lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/310.html.]
Yêu nhân kia khi nhìn thấy trùng của mình bị đốt c.h.ế.t hơn phân nửa, có vẻ rất kích động, cơ thể run rẩy, trong miệng không ngừng yếu ớt kêu: “Không, không được, đừng g.i.ế.c trùng của tao, không được……”
Nghe thấy lời này, Độc đạo trưởng không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Thân mình không lo mà đi lo cho mấy con trùng đó?”
Kết quả Độc đạo trưởng vừa dứt lời, yêu nhân kia đã chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một tia oán hận nhìn chằm chằm Độc đạo trưởng: “Không còn, đã không còn trùng, tao cũng, cũng không muốn sống……”
Bất ngờ nghe được một câu như vậy, khiến tất cả chúng tôi đều sửng sốt.
Không phải đám trùng kia đều là do yêu nhân nuôi sao? Trùng đã chết, chẳng lẽ bản thân yêu nhân cũng chết.
Ngay sau đó chỉ nghe Độc đạo trưởng lại lần nữa lên tiếng hỏi: “Có ý gì? Mày là độc sĩ mà, không phải am hiểu nhất chính là nuôi trùng sao?”
Yêu nhân kia nghe được câu hỏi này, bất ngờ khóc lên, nhưng trong miệng lại phát ra từng tiếng cười khổ “Ha hả”, có vẻ vô cùng khổ sở.
“Tao mắc một căn bệnh, cần phải có những con trùng này. Không có trùng, tao rất nhanh sẽ phải chết. Hơn nữa, đối với một độc sĩ, việc trùng mẫu bị giết, chắc chắn Thánh môn sẽ không bỏ qua cho tao……” Yêu nhân kia nói ra từng câu từng chữ, sau mỗi một câu nói đều rơi lệ, cảm giác giống như ông ta mới là người bị hại.
Nhưng khi nghe đến đoạn sau, vẻ mặt chúng tôi hiện rõ sự mơ hồ.
Bị bệnh? Cần phải có những con trùng đó? Thánh môn? Đây thứ này đang ám chỉ gì vậy?
Hay là tên c.h.ế.t tiệt này cũng giống như bạn học Trương Tử Đào của tôi đã gia nhập vào tổ chức Mắt Quỷ kia?
Bởi vì mắc bệnh không thể trị được, nên gia nhập vào tổ chức tà giáo nào đó, thông qua một ít thủ đoạn, hoặc là bí thuật tà môn để chữa bệnh cho chính mình?
Vừa nghĩ tới khả năng đó, không đợi Độc đạo trưởng lần nữa lên tiếng, tôi đã hỏi tới tấp: “Ông bị bệnh nan y à? Trùng chính là thuốc của ông sao? Ông vì muốn giữ được mạng sống đã gia nhập vào Thánh môn và nuôi dưỡng đám trùng này?”
Tôi hỏi theo suy luận của mình, không biết có đúng không.?
Sau khi yêu nhân kia nghe thấy những câu hỏi của tôi, hai mắt đột nhiên phát sáng.
Ông ta nhìn về phía tôi, trong lời nói có chút kích động: “Đúng, đúng vậy, tao, tao là một trưởng làng tốt, trưởng làng tốt, mày biết không? Tao muốn sống là để mang lại lợi ít cho người trong làng.”
“Nhưng tao lại mắc bệnh nan y, cũng không có tiền chạy chữa. Muốn chữa bệnh này tao cần phải có trùng mẫu, chỉ cần tao còn sống, tao vẫn có thể dẫn dắt người của Phùng gia câu làm giàu, rời xa nghèo khổ.”
“Hơn nữa, tao đã liên hệ với một nhà xưởng sản xuất cải bẻ, về sau tất cả cải bẻ trong làng của tao đều không cần phải lo. Chỉ cần trồng nhiều thì làng của tao sẽ thu được gấp hai, thậm chí là gấp ba bốn lần bình thường. Cho nên, cho nên tao không thể c.h.ế.t được, tao không thể c.h.ế.t được, mày biết không? Chúng mày biết không????”