Minh Hôn - 283
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:40:17
Lượt xem: 27
“Mập mạp, mắt kính…” Vu Na gọi một tiếng, cô ấy đang định đi đến đó.
Kết quả bị Phong ca giữ chặt: “Đừng qua đó, bọn họ đã c.h.ế.t rồi!”
“Chết, đã c.h.ế.t rồi sao?” Vu Na không thể tin được, hai người còn đang sống sờ sờ cứ vậy mà c.h.ế.t rồi?.
Trong nghề này của chúng tôi, có vô số đạo thuật kỳ dị mặt dù đã xuống dốc nhưng vẫn còn nhiều không đếm xuể.
Nhưng những phương pháp g.i.ế.c người thì vẫn còn truyền lại cho đời sau.
Hơn nữa Phong ca nói không sai, sau khi hai người kia ngã xuống đất và xích sắt bắt đầu thu về thì hồn phách của chàng trai đeo mắt kính và chàng trai mập mạp đã bị bà ta kéo ra khỏi cơ thể.
Hồn đã lìa khỏi xác nếu không c.h.ế.t thì là cái gì?
Lúc này hai hồn phách đứng tại chỗ giống như đang choáng váng, hoàn toàn không nhúc nhích chút nào.
Bà ta lại xoay người một lần nữa nhìn về phía chúng tôi.
“Chạy? Sao các người không chạy nữa đi? Nhiếp hồn lệnh của bà già này đặc biệt có hiệu quả đối với những người cực kỳ sợ hãi, tôi thật sự muốn nhìn xem lúc các người c.h.ế.t dưới nhiếp hồn lệnh của tôi sẽ có dáng vẻ gì!”
Bà ta nói với giọng khàn khàn, mấy người chúng tôi nghe xong đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nhưng lúc này Dương Tuyết lại lấy ra mấy lá bùa.
Trên những lá bùa này đều có một chữ “Bế”.
Đây chính là lá bùa đặc biệt mà Dương Tuyết đã sử dụng khi đêm đó gặp phải quỷ sai ở bên ngoài miếu Thành Hoàng.
Lá bùa thần kỳ này có tác dụng che giấu hơi thở, khiến cho những đồ vật dơ bẩn không thể nhìn thấy chúng tôi.
Nhưng mà bà già kia không phải quỷ hay yêu quái, bây giờ cô ấy lấy ra, lại còn sử dụng một cách công khai như vậy, sẽ có tác dụng sao?
“Mặc dù tôi không biết hiệu quả như thế nào nhưng cứ thử một lần đi.” Dương Tuyết nói xong thì đưa cho tôi một tấm.
Nhưng mà tôi lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi nói là tôi có biện pháp, cô cứ tin tưởng tôi đi. Tôi sẽ bảo vệ mọi người an toàn!”
Lần này tôi đã hạ thấp vận may của mình và để nó diễn ra suôn sẻ hơn một chút.
Dương Tuyết thấy tôi nghiêm túc, cũng không có chút đùa giỡn nào nên có hơi sững sờ một chút.
Cô ấy nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt của tôi.
Cô ấy há miệng nhưng không nói gì, im lặng hai giây thì nói: “Biện pháp gì?”
“Biện pháp gì thì các người không cần quan tâm, nhưng lát nữa các người nhất định phải phối hợp với tôi, nhắm mắt lại, tuyệt đối không thể nhìn, còn có các người nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/283.html.]
Tôi nói xong thì nhìn về phía đám người của Tiểu Mạn.
“Không thể nhìn sao?” Dương Tuyết và Phong ca đều thắc mắc.
Nhưng tôi lại kiên quyết gật đầu, mặc dù hai người cảm thấy khó hiểu nhưng cũng biết được nghề của chúng tôi có rất nhiều cấm kỵ.
Có lẽ trong tay tôi đang nắm giữ một bí thuật không thể để cho người khác nhìn thấy được.
Tình thế khẩn cấp nên hai người đều không nói gì mà chỉ gật đầu rồi nhắm mắt lại, Tiểu Mạn và Vu Na thấy đám người Dương Tuyết đều nhắm mắt nên cũng nhắm mắt theo.
Tôi thấy mọi người đều đã nhắm mắt thì nhìn về phía lão yêu bà một cách dữ tợn, thậm chí bà ta còn nở một nụ cười quỷ dị với tôi, bộ dáng giống như mèo vờn chuột muốn trêu đùa với chúng ta.
Tôi cắn chặt răng nghĩ thầm ở trong lòng, lát nữa sẽ cho bà đẹp mặt.
Tôi thúc giục một tai đạo khí, trực tiếp rót vào hai cái vết đen trên cánh tay trái.
Trong miệng lập tức nói: “Thượng Quan Thư......”
**********
Bây giờ trong tình huống này chỉ có thể để cho cô vợ trẻ của tôi ra tay.
Mặc dù Thượng Quan Thư đã từng nói phải giữ bí mật cho cô ấy.
Cho dù là sự phụ của tôi thì cũng không thể nói được, vậy nên có thể thấy được cô ấy coi trọng chuyện này đến mức nào.
Hoặc là nói kẻ thù mà cô ấy phải đối mặt nguy hiểm tới cỡ nào, càng nhiều người biết thì sẽ càng nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một cái thì có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà hai người chúng tôi có âm hôn.
Nếu tôi c.h.ế.t đi thì sẽ liên lụy đến Thượng Quan Thư.
Bây giờ chúng tôi đã dùng hết tất cả thủ đoạn rồi nhưng vẫn không phải là đối thủ của lão yêu bà này, cho nên mời Thượng Quan Thư ra tay chính là biện pháp cuối cùng.
Nhưng bởi vì để cho chắc ăn nên tôi vẫn kêu Dương Tuyết và Phong ca nhắm mắt lại, trước khi Thượng Quan Thư cho phép thì tôi không thể làm bại lộ bộ dáng của cô ấy được.
Nếu không, khi Thượng Quan Thư đến thì tôi nhất định sẽ bị cô ấy đánh chết.
Ngay lúc khi tôi kêu tên của Thượng Quan Thư thì Dương Tuyết và Phong ca đều sững sờ.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng tôi sẽ niệm thuật chú nào đó, không ngờ lại gọi tên của một người.
Ngay cả người bình thường không có chút đạo hạnh gì như Tiểu Mạn và Vu Na cũng đều chắc chắn rằng tôi đang gọi tên của một cô gái.
Tiểu Mạn nhướng mày, nghiêng tai chăm chú lắng nghe.