Minh Hôn - 273
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:28:12
Lượt xem: 35
Sau đó tôi nghe thấy anh ta hơi rụt rè hỏi tôi: “Bên ngoài, bên ngoài có an toàn không?”
"Những thứ kia đã được chúng tôi sắp xếp thỏa đáng, hiện tại đã an toàn! Sẽ không có chuyện gì đâu." Tôi nghiêm túc nói.
Đương nhiên, bọn họ không có Thiên Nhãn, quỷ hồn đã không còn sát khí và mất hết đạo hạnh, càng không có năng lực tự mình hiện thân.
Vì vậy, họ hoàn toàn không nhìn thấy năm con quỷ đang đứng ở bên cạnh.
Chúng tôi cũng không nói cho họ biết về những con quỷ đó đang đứng bên cạnh họ, miễn cho họ bị hù chết.
Những người này đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy câu trả lời của tôi, tỏ vẻ trong lòng còn khá sợ hãi.
Có một cô gái trong số họ đã lau mồ hôi lạnh, sau đó nói: "Hóa ra trên đời này thật sự có quỷ. Đạo trưởng, không biết nên xưng hô như thế nào, tôi có thể thuê anh đến làm việc cho gia đình tôi và công ty chúng tôi không?"
Cô gái này trắng nõn sạch sẽ, bộ dáng lịch sự lại dịu dàng, lúc này lại dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói chuyện.
Tôi nghe vào tai mà hơi choáng, thuê tôi?
Tiểu Mạn thấy tôi hơi sững sờ, liền ở một bên nói: "Đây là Vu Na, đại tiểu thư của công ty xây dựng Bảo Thịnh, đồng thời là thành viên trong câu lạc bộ của tớ."
Cái tên rất phổ thông, nhưng công ty xây dựng Bảo Thịnh là một chủ đầu tư xây dựng nổi tiếng trong thành phố của chúng tôi.
Người trước mặt tên là Vu Na, hóa ra lại là đại tiểu thư của một công ty lớn.
Hơn nữa người này còn muốn thuê tôi, trong nhất thời tôi có chút kích động.
Nhưng hiện tại chúng tôi không có thời gian để nói chuyện này, dù sao tôi còn có việc phải làm, nếu những người kia tới, năm con quỷ này sẽ phải chết.
Vì vậy, tôi khẽ mỉm cười với cô gái tên là Vu Na: "Tôi tên là Đinh Vĩ, cảm ơn cô. Chuyện này để sau nói nhé! Bây giờ tôi sẽ đưa các cô ra khỏi đây..."
Vừa nói tôi vừa dẫn mọi người đi ra ngoài.
Bây giờ đã tìm được đám người Tiểu Mạn, năm con quỷ thấy chúng tôi bước ra liền chào đón. Sau đó xoay người biến thành những bóng trắng, nhanh chóng biến mất ở trước mắt tôi, đi thẳng về phía quảng trường nhỏ.
Tiểu Mạn hơi sững sờ khi thấy tôi nói chuyện với không khí, liền hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Tôi chỉ cười, nói không có gì, miễn làm bọn họ sợ, đồng thời chuyển chủ đề: “Tiểu Mạn, sao cậu lại muốn tới đây?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Tiểu Mạn lộ ra vẻ hồi hộp, sau đó bình tĩnh nói: “Tớ tham gia một câu lạc bộ về chuyện linh dị, nghe nói Mã Vương trấn có quỷ nên mới muốn đến đây xem một chút. Kết quả, kết quả là xảy ra những việc mà cậu đã biết, sau đó tớ trốn vào trong động, điện thoại di động lại không có tín hiệu, rất sợ cậu không tới cứu tớ. . . "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/273.html.]
Nghe Tiểu Mạn nói như vậy, tôi thật sự không biết nên nói gì, chỉ biết cười khổ.
Không có việc gì lại đi khám phá nơi có quỷ để làm gì? Bây giờ thì tốt rồi, thật sự tìm được quỷ, còn c.h.ế.t sáu người.
Nếu điện thoại của tôi hết pin, hoặc tôi không để ý đến tin nhắn của Tiểu Mạn, có lẽ bây giờ bọn họ đã rất thảm...
Nhưng việc cũng đã xảy ra rồi, họ sẽ tự nhớ kỹ những ký ức đáng sợ này, tôi cũng không nên truy vấn hay chỉ trích thêm nữa.
Nhưng tôi có chút tò mò, ngoài việc trốn trong động, đám người Tiểu Mạn đã dùng phương pháp nào khác để tránh khỏi lệ quỷ.
Sau đó tôi tiếp tục hỏi: “Tiểu Mạn, cậu đã dùng cách gì hoặc thứ gì để tránh những lệ quỷ đó?”
Tiểu Mạn sững người một lúc, rõ ràng là không hiểu.
Thấy cô ấy không hiểu, tôi tiếp tục hỏi: "Mọi người có ai đang đeo vật gì đó đã được khai quang không? Ví dụ như Phật châu hoặc thứ gì đó tương tự."
Ba người còn lại đều lắc đầu khi nghe tôi nói, tỏ vẻ không có.
Lúc này chỉ có Tiểu Mạn lấy từ trong n.g.ự.c ra một hạt châu màu nâu đen, sau đó nói với tôi: “Lúc trước chú Tần đã đưa cho tớ một hạt châu bình an, cũng không biết có phải là Phật châu hay không…”
"Chú Tần? Là chú đẹp trai hôm trước đến nhà cậu à?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Ừ! Chính là chú ấy. Tớ nghe mẹ nói, khi còn trẻ chú Tần cũng từng bán nhang và giấy tiền vàng bạc, chú ấy còn rất lợi hại..." Tiểu Mạn nghiêm túc trả lời.
“Vậy cậu cho tớ xem hạt châu đó đi!” Tôi vội vàng nói.
Nếu thứ này được người chú trung niên kia tặng, thì rất có thể thứ này là hàng thật.
Tiểu Mạn không chút do dự, trực tiếp tháo hạt châu ra đưa cho tôi.
Tôi cầm nó trong tay, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Nhưng cảm giác rất lạ, không giống ngọc bích, cũng không phải thủy tinh hay pha lê.
Trong lúc tôi đang thắc mắc, Phong ca đã vội vàng nói: "Đưa cho anh xem!"
Thấy Phong ca như vậy, tôi đưa nó cho anh ấy.
Kết quả, Phong ca vừa nhận lấy, liền lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đây là, đây là Quỷ tinh đan!"
"Quỷ tinh đan? Đó là cái gì?" Tôi ngẩn người, không rõ cho lắm.