Minh Hôn - 272
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:27:06
Lượt xem: 21
Khi tôi đang định tiếp tục, Phong ca lại nói: “Nếu không có ai trả lời, có lẽ người đó đã rời khỏi trấn rồi?”
Nhưng tôi lại lắc đầu, theo tôi nghĩ, nếu Tiểu Mạn đã rời khỏi trấn, cô ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi hoặc trả lời tin nhắn.
Mặc dù mấy năm nay không có ai sống trong trấn nhỏ này, nhưng nơi này vẫn có tín hiệu của điện thoại di động.
Hơn nữa từ trong miệng của đám lão quỷ, tôi biết được đám người của Tiểu Mạn đã đến trấn này vào buổi chiều. Điện thoại di động cũng không thể hết pin nhanh như vậy được, đúng không?
Mấy người bọn họ đều ở cùng nhau, chẳng lẽ điện thoại của cả đám đều hết pin?
Từ những t.h.i t.h.ể trước đó có thể nhìn ra bọn họ đều mặc quần áo du lịch giống nhau và đeo ba lô du lịch, rõ ràng họ đã đến đây một cách có tổ chức và có kế hoạch, họ cũng nên mang theo pin dự phòng hoặc đồ cắm sạc gì đó.
Cho nên tôi nghĩ rằng Tiểu Mạn vẫn còn ở trong trấn, chỉ là đang trốn ở nơi nào đó không dám đi ra.
Tôi không trả lời, chỉ im lặng một hồi lâu.
Ngay lập tức, tôi đã nảy ra một ý tưởng và hét lên lần nữa: "Triệu Tiểu Mạn, tớ là Đinh Nguyên Bao, mở cửa hàng tang lễ ở Thanh Thạch trấn, cậu đang ở đâu! Tớ nhận được tin nhắn từ điện thoại của cậu, tớ đến đây để cứu cậu ..."
Tôi hét to, vì tôi nghĩ! Nếu Tiểu Mạn ở đây, nhưng cô ấy không trả lời, nhất định là sợ lệ quỷ đang lừa mình.
Vậy thì tôi sẽ dùng thông tin mà chỉ có tôi và cô ấy biết để nói, sau khi nghe thấy Tiểu Mạn nhất định sẽ đáp lại.
Lời nói của tôi vừa dứt, dưới phiến đá cách đó không xa quả nhiên có gì đó.
Giọng rất yếu ớt, giống như có người đang nói nhỏ.
Tôi đều nghe được, huống chi là đám quỷ này.
Tiểu nữ quỷ lập tức nói: "Phía dưới phiến đá có người..."
Tôi nghe vậy, trong lòng kinh hỉ, lại nói: “Tiểu Mạn, là tớ, cậu đừng sợ…”
Vừa nói tôi vừa bước đến chỗ phiến đá.
Không một chút do dự, tôi dùng một chút sức, phiến đá đã bị kéo ra.
Trong khoảnh khắc phiến đá bị kéo ra, phía dưới vang lên tiếng kêu thảm thiết: “A!”
"Đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi..."
"Tôi không muốn chết…"
Nam nữ đều có, người nào cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng khi nhìn xuống, tôi phát hiện dưới phiến đá có một cái hố, vừa vặn bên trên hẹp bên dưới rộng, tạo thành một chỗ ẩn nấp tự nhiên.
Hiện tại ở bên trong đó có bốn người, nhưng trong nháy mắt tôi đã nhìn thấy Tiểu Mạn, người đã gửi tin nhắn cầu cứu cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/272.html.]
Cô ấy khác với những người xung quanh đang hét lên vì sợ hãi, chỉ đứng im ở phía dưới, đôi mắt ngập nước trừng to, miết miệng, khuôn mặt đầy vết bẩn, cứ như vậy ngước nhìn tôi ở cửa động...
**********
Đúng là trời xanh không phụ lòng người, sau một đêm dài trằn trọc cuối cùng tôi cũng tìm thấy Tiểu Mạn.
Nhìn Tiểu Mạn bĩu môi, thật sự rất đáng yêu.
Trên mặt tôi lập tức hiện lên nụ cười, đồng thời nói với Tiểu Man đang ở trong động: “Trốn ở dưới đó có cảm giác thế nào?”
Tôi muốn trêu chọc Tiểu Mạn, nhưng tôi vừa nói ra, Tiểu Mạn đã hét ngay vào mặt tôi: "Đinh Vĩ thối tha, Đinh Vĩ c.h.ế.t tiệt, tớ còn tưởng rằng lệ quỷ đang lừa gạt tớ! Tại sao cậu đến chậm như vậy? Tớ sợ c.h.ế.t đi được..."
Thấy Tiểu Mạn mắng mình, tôi cảm thấy không vui, định phản bác lại.
Kết quả tôi vừa mở miệng, Tiểu Mạn đứng bên dưới đã lớn tiếng bật khóc, nước mắt chảy giàn giụa ở trên mặt.
Thấy Tiểu Mạn khóc, tôi làm gì còn suy nghĩ muốn phản bác?
Tôi vội vàng nói: "Tiểu Mạn, cậu đừng khóc, tớ đến cứu cậu..."
Vừa nói tôi vừa cúi xuống, đưa tay vào trong động.
Mặc dù Tiểu Mạn khóc đến mơ màng hồ đồ nhưng lúc này cô ấy vẫn vươn tay ra nắm lấy tay tôi. Những người còn lại ở trong động thấy tôi là người sống chứ không phải lệ quỷ, lập tức tâm trạng cũng khá hơn.
Sau đó, tôi dùng lực kéo Tiểu Mạn ra khỏi động.
“Được rồi, an toàn rồi!” Tôi nói.
Mà Tiểu Mạn cũng chưa từng nhìn thấy Hàn Tuyết Phong, lúc này nhìn thấy bên cạnh tôi còn có một anh chàng đẹp trai lại cà lơ phất phơ, liền nghi ngờ hỏi: “Anh ta, anh ta là ai?”
Nghe Tiểu Mạn hỏi, tôi chưa kịp trả lời thì Phong ca đã mỉm cười tự giới thiệu: "Tôi tên là Hàn Tuyết Phong, bạn của Đinh Vĩ. Cậu ấy là người đã kêu tôi đến đây!"
Tiểu Mạn nghe nói anh ấy là bạn của tôi, liền cười gật đầu: "Xin chào, tôi tên là Triệu Tiểu Mạn, cám ơn anh tới đã cứu tôi..."
Trên mặt Phong ca liền lộ ra một nụ cười: "Không sao không sao, gặp chuyện gì thì cứ tìm Phong ca này."
Trong lúc Tiểu Mạn và Dương Tuyết làm quen với nhau, ba người bên dưới động đột nhiên trở nên ầm ĩ: "Cứu chúng tôi với!"
"Tiểu Mạn, còn chúng tôi. . ."
"Mau cứu chúng tôi ra ngoài. . ."
Nghe vậy, tôi lại ngồi xổm xuống, sau đó kéo ba người họ lên.
Hai nam một nữ, đều còn trẻ, chừng hai mươi tuổi.
Trong đó có một chàng trai đeo kính đã toát mồ hôi lạnh, vừa chui ra ngoài đã lo lắng nhìn xung quanh.