Minh Hôn - 270
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:26:34
Lượt xem: 21
Nếu tôi không sớm loại bỏ sát khí, khôi phục lại thần trí, sau đó đưa họ rời khỏi dương gian đến âm phủ tránh họa.
Một khi các thành viên của tổ chức kia xuất hiện, những lệ quỷ này có khả năng sẽ bị diệt khẩu một cách tàn nhẫn giống như Triệu Thiến Thiến khi đó và họ sẽ bị hồn phi phách tán.
Tiểu Mạn thì ngược lại, hiện tại gần như có thể khẳng định cô ấy vẫn còn sống.
Trước mắt suy đoán, nguyên nhân khiến hơi thở của Tiểu Mạn đột nhiên biến mất trước mặt lệ quỷ là do cô ấy đã dùng thủ đoạn hoặc pháp bảo nào đó để che chắn hơi thở của mình, hiện tại đang trốn ở một nơi nào đó.
Suy nghĩ cẩn thận, có thể trên người Tiểu Mạn có bảo vật của Đạo giáo hoặc Phật giáo lợi hại bảo vệ.
Khi tôi đến nhà của Tiểu Mạn, mẹ cô ấy đã tìm một ông chú đẹp trai đến xem phong thủy, ông ta nhất định có bản lĩnh.
Khí chất đó, uy áp đó, chắc chắn không phải là thứ mà người này có thể làm giả. Hơn nữa với gia cảnh của Tiểu Mạn, có lẽ không quá khó để có được những món đồ đã được khai quang điểm nhãn.
Cho nên, chuyện của Tiểu Mạn tôi chỉ có thể tạm thời không nghĩ tới, trước mắt cứ giải thoát cho những lệ quỷ này đã.
Vì vậy, tôi nói vài câu với Dương Tuyết, kêu cô ấy chuẩn bị một vài lá bùa.
Tôi nhờ Phong ca bảo vệ hai chúng tôi, sau đó mới bắt đầu nghi thức loại bỏ sát khí.
Nghi thức bắt đầu, tôi lấy hương nến trong túi dụng cụ ra để thắp lửa, đốt giấy tiền vàng bạc, bắt đầu đọc kinh văn siêu độ...
Nếu chỉ có một mình, có khi đến lúc trời sáng tôi cũng không giải quyết hết được.
Nhưng có Dương Tuyết ở đây, còn có bùa chú loại bỏ sát khí cực mạnh.
Bây giờ hai chúng tôi hợp lực, chưa đến hai giờ đã loại bỏ hoàn toàn sát khí trong cơ thể của bốn lệ quỷ.
Khi sát khí của bốn lệ quỷ liên tục bị loại bỏ, tôi và Dương Tuyết ngày càng kiệt sức, bây giờ cả hai chúng tôi đều mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Nhưng khi nghi thức đã đến lúc kết thúc, Dương Tuyết đột nhiên mở mắt ra, hai tay nhanh chóng bắt tay kết ấn.
Cuối cùng, một thiên thủ ấn ở trên tay, cô ấy lập tức mở miệng nói: "Cấp tốc nghe lệnh, phá!"
Lá bùa lập tức bốc cháy, theo đó có một quả cầu lửa màu xanh xuất hiện.
Bốn lệ quỷ này giống như tiểu nữ quỷ lúc trước, lần lượt bị thổi bay xuống đất.
Lúc này bốn lệ quỷ cũng phát ra những tiếng kêu khó chịu, trông rất đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/270.html.]
Nhưng những tia sát khí cuối cùng trong n.g.ự.c vẫn tiếp tục thoát ra khỏi cơ thể của bọn họ, tiêu tán ở xung quanh.
Lúc này mắt của họ cũng xuất hiện đồng tử, dần dần khôi phục lại thần trí.
Thấy vậy, tôi và Dương Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bốn lệ quỷ này cũng giống như tiểu nữ quỷ, sau khi khôi phục thần trí, cả bọn lập tức phát ra cảm thán vì đã được giải thoát, thần sắc vô cùng thư thái.
Sau đó, họ lại trở nên mê mang, tiếp theo bởi vì ký ức không ngừng hiện lên, lại thấy ba người chúng tôi ở đây, tất cả đều nhớ ra việc trước đó chúng tôi đã g.i.ế.c những lệ quỷ khác.
Tất cả đều thay đổi sắc mặt, lộ rõ vẻ dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
Thậm chí còn có xúc động muốn báo thù, lão quỷ còn mắng chúng tôi: “Đúng, là các người, các người g.i.ế.c vợ của tôi, còn g.i.ế.c con và cháu của tôi…”
Tôi hiểu rất rõ ràng về trạng thái hiện tại của bọn họ, cho nên tôi cũng không để ý, chỉ nói với lão quỷ: "Ông hãy nghĩ kĩ lại đi. . . . . ."
Những lệ quỷ còn lại cũng cau mày khi nghe thấy lời nói của tôi.
Kết quả ngay sau đó, tất cả bọn họ đều ôm đầu và phát ra những âm thanh đau đớn.
Chúng tôi nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng.
Nhưng sau đó ký ức của bọn họ không ngừng hiện ra, nữ quỷ đứng bên cạnh giải thích.
Bọn họ cũng dần dần nhớ lại toàn bộ đầu đuôi của mọi chuyện, lúc này cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại.
Nhìn vào ánh mắt của chúng tôi, từ sự thù hận ban đầu đến những cảm xúc lẫn lộn hiện tại….
**********
Khi ký ức ngày càng hoàn chỉnh, họ dần nhớ lại những chuyện bản thân đã trải qua, cũng như những đau đớn và tra tấn đó.
Tôi nhìn vào đôi mắt hỗn loạn của họ, biết rõ trong lòng họ đang rối rắm điều gì.
Vì vậy, tôi nói với họ, "Thật xin lỗi, chúng tôi không thể cứu tất cả mọi người. Đối với việc mọi người mất đi người thân của mình, tôi cảm thấy rất tiếc! Thật xin lỗi!"
Nói xong tôi nghiêm túc cúi đầu với họ.
Đối với tôi, vừa rồi đúng là chúng tôi đã g.i.ế.c người thân của họ, mặc dù là do bất đắc dĩ, nhưng đó vẫn là sự thật.
Nhưng tôi vừa dứt lời, một nữ quỷ đột nhiên mất khống chế, chỉ vào tôi trách móc: “Xin lỗi thì có ích gì? Cậu đã g.i.ế.c chồng và con của tôi, khiến cho bọn họ đều bị hồn phi phách tán, tất cả đều là lỗi của cậu. Bọn họ đều đã chết, vậy cậu còn cứu tôi làm gì? Sao không g.i.ế.c luôn cả tôi đi!"