Minh Hôn - 251
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:16:11
Lượt xem: 33
Trước khi thức ăn được bưng lên, tôi và Bạch Phong đã uống một chai.
Sau đó, tôm hùm đất và ốc đồng cũng nhanh chóng được bưng lên.
Tôi và Bạch Phong cũng không khách sáo, chúng tôi đeo găng tay và chuẩn bị ăn.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Là Wechat, tôi nghĩ thầm giờ đã muộn vậy rồi còn ai nhắn Wechat cho tôi?
Theo bản năng, tôi lấy chiếc điện thoại di động mới mua cách đây chưa đầy nửa tháng của mình ra, nhưng khi tôi nhìn vào, tôi sững sờ trong giây lát.
Người gửi tin nhắn cho tôi là Tiểu Mạn, nội dung là một tin nhắn thoại.
Thấy tin nhắn của Tiểu Mạn, tôi có hơi tò mò.
Đã muộn như vậy rồi, vì sao Tiểu Mạn còn nhắn tin cho tôi?
Vì vậy, tôi đã tiện tay bấm vào tin nhắn, đó là một tin nhắn thoại dài bốn giây.
Ban đầu tôi định vừa ăn tôm hùm vừa nghe tin nhắn thoại.
Nhưng ai biết, tôi vừa mới mở tin nhắn thoại lên, sắc mặt của tôi đã thay đổi, thậm chí cả người đều lạnh toát.
Tôi nghe thấy giọng điệu của Tiểu Mạn rất vội vàng, hoảng loạn và sợ hãi, nội dung càng làm người ta thấy ghê người: “Đinh Nguyên Bảo cứu mạng, mau tới cứu tớ, có quỷ, thật sự có quỷ, bọn tớ trốn không thoát, nó muốn g.i.ế.c bọn tớ, Mã Vương trấn, a!
Nơi này rất ồn ào, tôi phải mở âm thanh to hơn, cho nên Bạch Phong cũng nghe thấy.
Bạch Phong nghe đến đó, thân thể cũng cứng đờ, cậu ta đột nhiên nhìn lại đây, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Tôi cũng mở to hai mắt nhìn, trong lòng thấp thỏm bất an.
Vội vàng mở lại WeChat nói : “Tiểu Mạn, cậu, cậu đừng đùa như vậy chứ!”
Nhưng sau khi gửi tin nhắn đi, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghe giọng điệu của Tiểu Mạn, không giống như đang trêu đùa tôi.
Vì thế tôi đã nhanh chóng tìm số điện thoại của Tiểu mạn, gọi cho cô ấy.
Nhưng kết quả là không ai bắt máy, thậm chí tôi gọi ba lần liên tiếp, đều là tắt máy, điều này làm tôi thật sự luống cuống.
Tôi cũng không còn tâm tình ăn tôm hùm đất và uống bia nữa. Tôi có cảm giác việc này tám phần là thật, tôi nhất định phải tới Mã Vương trấn cứu người.
Tôi lập tức đứng lên, sắc mặt âm trầm, ngay sau đó tôi nói với Bạch Phong: “Lão Phong, đêm nay chúng ta cũng đừng ăn tôm hùm đất, chúng ta lập tức đi tới Mã Vương trấn cứu người!”
Tôi và Tiểu Mạn là bạn từ nhỏ, mặc dù đã mười mấy năm không liên lạc với nhau, nhưng hai bên vẫn luôn quý mến nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/251.html.]
Lúc này Tiểu Mạn gửi tin nhắn cầu cứu tôi, tôi nhất định phải đi cứu cô ấy.
Bạch Phong cũng không dài dòng, nghe tôi nói xong thì trực tiếp nói một chữ : "Được !"
Nói xong, tôi liền ném xuống bàn 200 đồng rồi cùng Bạch Phong đi ra khỏi quán.
Tôi rất gấp, vừa ra khỏi cửa liền chạy về hướng của cửa hàng.
Đồng thời tôi tiếp tục gọi cho Tiểu Mạn thêm hai lần nhưng đều tắt máy.
Thấy vậy trong lòng tôi không khỏi nôn nóng, liền gửi cho Tiểu Mạn một tin nhắn: "Cố gắng chống đỡ, tôi lập tức đến cứu cậu!"
Nói xong, tôi đã đi đến cửa và nhanh chóng mở nó ra.
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, vơ vội một nắm bùa trong ngăn kéo, đeo túi đồ nghề rồi vội vã đi ra khỏi nhà.
Khi tôi đi tới ngã tư đường, Bạch Phong cũng đã cầm theo túi kiếm và chạy tới chỗ của tôi.
Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, tôi gật đầu và chạy thẳng về phía nhà ga..
Trên đường đi Bạch Phong đã hỏi tôi một câu, người cần cứu là ai.
Nghe Bạch Phong dò hỏi tôi liền nhanh chóng trả lời đó là bạn tốt của tôi.
Bạch Phong nghe xong chỉ "ừ" một tiếng và không nói gì nữa.
Ở một thị trấn nhỏ như chỗ của chúng tôi, rất khó tìm xe vào ban đêm.
Nhưng hôm nay vận khí của chúng tôi khá tốt vừa đến nhà ga đã nhìn thấy một chiếc xe taxi đang chuẩn bị quay về.
Tôi vội vàng ngăn lại, ngay sau đó tôi và Bạch Phong đã chui vào trong xe.
Tài xế cũng cảm thấy may mắn, sau khi lên xe, ông ấy hỏi chúng tôi muốn đi đâu.
Tôi vội vàng nói: "Mã Vương trấn!"
Tôi không biết địa chỉ chính xác của Mã Vương trấn này ở đâu, chỉ biết nó ở đầu kia của thành phố, cách chúng tôi khá xa.
Lúc còn nhỏ, tôi đã đi cùng sư phụ qua đó để làm tang lễ.
Người lái taxi vừa nghe thấy ba chữ "Mã Vương trấn" liền lộ ra một tia kinh hãi.
Ông ấy chần chừ hai giây rồi mới mở miệng nói: "Hai anh bạn nhỏ, trời cũng đã tối rồi, hai người xác định muốn đi tới đó?"
Tôi thấy người lái xe này có biểu hiện khác lạ, dường như ông ấy không muốn đi.
Nhưng tính mạng của Tiểu Mạn nguy cấp, cho dù đêm nay phải cướp xe thì tôi cũng phải tới đó: "Bác tài, ông cứ việc chạy đi! Tôi ra giá gấp năm lần!"
Vị tài xế này vừa nghe thấy tôi ra giá gấp năm lần thì sửng sốt, ngay sau đó nói: "Được! Nếu cậu đã trả gấp năm lần thì tôi sẽ chở hai người đi một chuyến!"
Nói xong bác tài xế liền giẫm chân ga, trực tiếp chạy ra khỏi trấn.