Minh Hôn - 225
Cập nhật lúc: 2024-07-11 21:48:54
Lượt xem: 19
“Nghiệp chướng, tối nay mày sẽ không thoát được!” Bạch Phong mở miệng nói.
Vừa dứt lời, quỷ anh đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Thấy ba chúng tôi một lần nữa nhào về phía nó, nhưng nó bỗng nhiên hét to một tiếng về phía chúng tôi: “Oa……”
Âm thanh đó rất ồn ào giống như tiếng bị xé rách vậy, không những kéo dài mà còn rất chói tai.
Cùng với đó là từng luồng khí đen đang bộc phát ra ngoài, chúng tôi không dám tới gần, càng không dám hít luồng khí đen kia vào người, cho nên chúng tôi chỉ có thể tiếp tục lùi về phía sau.
Đồng thời, cái âm thanh chói tai này đã làm cho màng nhĩ của ba chúng tôi vô cùng đau đớn, còn có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Chúng tôi không thể chịu được phải dùng tay che kín hai tai, chờ đến khi quỷ anh dừng hét thì chúng tôi lại tiếp tục bắt nó.
Nhưng không ai có thể ngờ, sau khi quỷ anh bộc phát ra luồng khí đen thì đột nhiên quay đầu lại nhìn vào mặt kính trên cửa sổ, nó bất chợt dùng cái đầu to của nó, đập lên trên mặt kính của cửa sổ.
Mặc dù tấm bùa chú được dán lên tay cầm của cửa sổ nhưng quỷ anh không màng sống c.h.ế.t mà bất chấp đập vỡ mặt kính bằng đầu của mình. Vì vậy tấm bùa chú trên cửa sổ cũng không thể ngăn cản nó.
Sau khi chiếc kính bị một cái đầu đập vào, phát ra một tiếng "cạch", nó lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh, để lộ ra một lỗ hổng lớn.
Tôi sửng sốt, thầm nhủ không ổn rồi, quỷ anh đang muốn chạy trốn.
Nếu để nó chạy trốn thành công thì những việc mà chúng tôi đã làm trong tối nay sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôi chịu đựng nỗi đau dai dẳng truyền đến từ màng nhĩ của mình, lập tức hét lên: “Đừng để cho nó trốn thoát!”
Nói xong, tôi nín thở xông về phía quỷ anh.
Nhưng lúc này quỷ anh đã thò đầu ra khỏi cửa sổ chuẩn bị chạy trốn.
Tôi cũng không để ý nhiều nữa liền vươn tay ra định bắt lấy quỷ anh.
Tuy tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại quỷ anh.
Những vẫn bị chậm một bước, khi tay của tôi gần chạm đến chân của quỷ anh.
Thì nó đã đá chân, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nó vừa mới tiếp đất thì đã dùng cả tay và chân nhanh chóng chạy đi.
Chỉ mất vài giây, với một cú nhảy vọt, nó đã nhảy thẳng xuống dưới giếng cạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/225.html.]
Nhìn thấy một màn này, trong lòng tôi có chút thất vọng.
Chúng tôi chuẩn bị cả một ngày, cuối cùng lại để nó dùng đầu đập nát kính cửa sổ nhảy xuống đất và chạy trốn vào giếng cạn.
“Chết tiệt!” Bạch Phong theo sát bên tôi cũng có chút giận dữ.
“Tuy rằng quỷ anh đã bị thương, nhưng nó đã trở về giếng cạn, nếu muốn một lần nữa dụ nó ra khỏi giếng thì có chút khó khăn!” Dương Tuyết cũng có chút mất mát.
Nhưng Dương Tuyết vừa mới nói xong lời đó, bên trong giếng cạn đã bộc phát ra một trận âm sát khí nồng đậm và không ngừng trào ra từng luồng khí lạnh lẽo.
Ngay sau đó, liền truyền đến giọng nói của quỷ anh đang khàn khàn gào rống: “Người xấu, tất cả mấy người đều là người xấu. Bảo bảo muốn trưởng thành, chờ sau khi bảo bảo lớn lên, bảo bảo nhất định phải ăn mấy người, ăn mấy người ……”
***************************
Quỷ anh đột nhiên trốn thoát làm cho ba chúng tôi có chút hụt hẫng.
Những gì chúng tôi đã chuẩn bị cho hành động đêm nay đều đã trở nên vô nghĩa.
Nhưng điều bực mình nhất là sau khi quỷ anh chạy trở lại giếng cạn, nó còn dùng lời nói để uy h.i.ế.p chúng tôi, khiến người ta nghĩ đến càng khó chịu.
“Quỷ anh đã mang thù với chúng ta, chúng ta không thể giữ lại nó! Một khi nó thật sự lớn lên thì mỗi một người chúng ta đều không phải là đối thủ của nó.” Bạch Phong cau mày, lạnh lùng nói ra câu này.
Tuy rằng trong lòng tôi rất oán giận nhưng lời nói của Bạch Phong rất đúng.
Quỷ anh một khi lớn lên, chúng tôi sẽ không phải là đối thủ của nó.
Vì vậy, tôi nặng nề gật đầu, nhưng tôi không biết bắt đầu như thế nào.
Dương Tuyết ở một bên cũng hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mặc dù lời nói là nói như thế, nhưng muốn dụ nó ra ngoài một lần nữa thì chúng ta phải suy tính cách lâu dài.”
Tôi thấy mọi người vẫn còn đang tiếc nuối về việc này, liền nói với hai người: “Đêm nay cứ như vậy đi! Dương Tuyết, cậu dìu Trúc Trúc trở về phòng nghỉ ngơi trước, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác! Nếu thực sự không nghĩ ra cách nào khác thì chỉ còn cách đi xuống dưới giếng mà thôi.”
Về việc đi xuống dưới giếng cạn, trừ phi không còn cách nào khác, nếu không, tuyệt đối không thể xuống.
Cái giếng đó là nơi ngưng tụ ra quỷ anh và âm khí của quỷ anh, hẹp và tối tăm, rất nguy hiểm.
Chỉ sợ còn chưa xuống tới đáy giếng đã bị quỷ anh cắn cổ.
Tiếp theo, chúng tôi rời khỏi cửa sổ và quay trở lại ghế sofa để ngồi xuống.
Dương Tuyết đã đánh thức Trúc Trúc dậy, sau đó dìu cô ấy về phòng nghỉ ngơi.
Vì trước đó Trúc Trúc đã bị dọa đến mức ngất đi, cho nên tinh thần của Trúc Trúc có chút kích động, toàn bộ cơ thể và tinh thần của cô ấy đều đang ở trong tình trạng không ổn.