Minh Hôn - 220
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:30:05
Lượt xem: 38
Đúng vậy! Nếu có chạm mặt nhau thì tôi cũng không sợ cậu ta báo thù. Tự nhiên sẽ có người xử lý bọn họ…”
Tôi nói nhẹ nhàng ngoài miệng, nhưng trong đầu lại nghĩ tới Thi Muội và Chu Vận.
Hai nữ quỷ này mạnh mẽ không hợp thói thường nhưng cả hai đều có thù hận với tổ chức đó.
Nếu Trương Tử Đào thực sự dám liều lĩnh đến Thanh Thạch trấn để trả thù tôi, e rằng đến lúc đó cậu ta chỉ có đến mà không có về.
Nhưng sau khi tôi nói xong câu này, Bạch Phong và Dương Tuyết đều lộ vẻ nghi ngờ trên mặt, rõ ràng là tò mò về "tự nhiên có người" trong miệng tôi.
Thấy mình đã lỡ miệng, tôi vội nói thêm: “Được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Lúc này đã chín giờ rưỡi, chúng ta xử lý quỷ anh này trước đã!”
Hai người nghe tôi nói như vậy, cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Bây giờ đã hơn 9 giờ, trời bắt đầu tối hẳn, mặt trăng đã lên cao.
Lúc này hành động, nói không chừng có thể lừa quỷ anh ra khỏi giếng cạn.
Cho nên, mọi người đều bắt đầu nhanh chóng hành động.
Theo thỏa thuận trước đó, ba chúng tôi sẽ trốn ở hai bên của ngôi nhà, sau đó yêu cầu Trúc Trúc gọi nhẹ nhàng, sử dụng thân phận của người mẹ để gọi quỷ anh.
Chuẩn bị sẵn sàng, Dương Tuyết lập tức đi vào trong phòng kêu Trúc Trúc.
Lúc này tinh thần của trúc Trúc có vẻ rất khẩn trương, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Dương Tuyết ở bên cạnh không ngừng an ủi: “Trúc Trúc, cậu đừng sợ, đừng lo lắng, kêu vài tiếng liền được rồi. Chỉ cần cậu dụ được thứ dơ bẩn kia lên, chúng tôi liền có biện pháp đối phó nó!”
Trúc Trúc có chút sợ hãi: “Tuyết, Tuyết Nhi, cậu, cậu nhất định, nhất định phải bảo vệ tớ!”
Dương Tuyết khẽ mỉm cười, gật đầu thật mạnh: “Yên tâm, cậu kêu đi!”
Trúc Trúc hít sâu mấy hơi, ra vẻ đồng ý.
Lúc này Dương Tuyết cũng trốn ở bên cạnh tôi, sau ghế sô pha.
Còn Trúc Trúc thì điều chỉnh tâm trạng của bản thân một chút, chậm rãi đi đến cửa.
Nhìn cái giếng khô, cô ấy há miệng vài lần, mới lắp ba lắp bắp kêu to: “Con, con trai, mau, mau ra đây. Tới, tới với mẹ, mẹ đang ở nơi này…”
Theo giọng nói của Trúc Trúc, trong đêm tối cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp nơi.
Tất cả chúng tôi đều mở ra thiên nhãn để đề phòng có chuyện xấu xảy ra.
Dưới thiên nhãn, xung quanh giếng cạn có một làn sương mờ mờ, đó chính là âm khí ngưng tụ.
Lúc này mỗi một người chúng tôi đều căng thẳng đến cực điểm, tim như treo ở cổ họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/220.html.]
Dọc theo cửa nhìn ra bên ngoài, nhìn thẳng vào cái giếng cổ cách đó không xa.
Nhưng một tiếng kêu như vậy cũng không có tác dụng quá lớn, trong cái giếng ấy vẫn không có động tĩnh gì cả.
Trúc Trúc có chút hoảng loạn, liền quay đầu lại nhìn Dương Tuyết.
Dương Tuyết thấy Trúc Trúc nhìn mình, cô đã gật đầu với Trúc Trúc, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục gọi.
Trúc Trúc nuốt nước miếng, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Con, con ơi, đến, đến với mẹ nào!”
Giọng nói càng nói càng chua xót cay đắng, toàn thân Trúc trúc đều run rẩy.
Nhưng sau tiếng gọi của Trúc Trúc, cuối cùng cái giếng yên tĩnh kia cũng có động tĩnh.
Bên trong giếng cạn, đột nhiên bộc phát ra một luồng khói màu trắng giống như là ống khói.
Không những thế, lúc này còn có tiếng cười quái dị phát ra từ trong giếng cạn: “Ha ha ha…”
Tiếng cười trầm thấp chói tai, lại có mười phần bén nhọn, làm người nghe xong, cảm giác vô cùng kinh hãi.
Trúc trúc đang đứng ở cửa liền bị tiếng cười này dọa cho sợ hãi.
Sắc mặt của Trúc Trúc lập tức thay đổi, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, cơ thể không tự chủ mà lui về phía sau, trong miệng còn nói: “Chính, chính là giọng nói này, nó, nó tới, tới…”
Thấy Trúc Trúc hoảng sợ và căng thẳng như vậy, Dương Tuyết vội vàng động viên cô: “Trúc Trúc đừng sợ, cứ dựa theo kế hoạch mà trước đó chúng tôi đã nói mà làm theo, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng tôi đều ở đây!”
Bởi vì sợ hãi, lúc này hàm răng của Trúc Trúc đã đánh vào nhau kêu cầm cập, trông rất sợ hãi
Nhưng cuối cùng lý trí nói với cô ấy rằng cô ấy phải tiếp tục gọi.
Trúc Trúc bình tĩnh lại, tâm tình của cô ấy không còn hồi hộp như trước đó nữa.
Sau đó cô ấy nhìn về phía giếng cạn cách đó không xa, dùng giọng nói run rẩy, tiếp tục mở miệng kêu: “Con, con trai, mau ra đây. Đến, đến với mẹ!”
Ngay khi tiếng gọi này kết thúc, bên trong giếng cạn một lần nữa truyền ra giọng nói.
“Ha ha ha, mẹ, mẹ ơi!”
Giọng nói kia khàn khàn đến cực điểm, thậm chí có cảm giác như đã bị cắt cổ.
Trúc Trúc chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể chịu đựng được sự tra tấn tinh thần như vậy.
Một lần nữa đối mặt với nỗi sợ hãi, trực tiếp nhìn thấy đứa con rơi của mình xuất hiện, thậm chí nó còn thốt lên tiếng “Mẹ”.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trúc Trúc không còn chịu đựng được nữa, cuối cùng đã sụp đổ vào giờ phút này.