Minh Hôn - 215
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:28:39
Lượt xem: 38
Kết quả tôi vừa mới thả lỏng tay, thì đã bị trượt tay, lúc này cách mặt đất gần ba mét, tôi ngã xuống tại chỗ.
Cả người ngã xuống với một tiếng "rầm", trong tích tắc, tôi chỉ cảm thấy lưng mình đau nhói.
May mắn thay, có một bãi cỏ ở bên dưới và đất rất mềm.
Tôi khựng lại một lúc, rồi từ từ đứng dậy.
Lúc này, tôi tình cờ nhìn thấy Tiểu Mạn ở cửa sổ.
Thấy tôi đứng lên, lúc này cô ấy mới nở một nụ cười vui vẻ với tôi, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên.
Trong tích tắc, đôi mắt tôi tối sầm lại.
Là cậu bảo tớ đến nhà làm khách, hơn nữa, tớ làm việc đường đường chính chính, chứ có làm gì đâu?
Vì không để cho mẹ của cậu phát hiện, vì bảo vệ cậu, tớ suýt nữa ngã chết, cậu còn giơ ngón cái cho tớ?
Tôi trợn trắng mắt, nhưng Tiểu Mạn lại làm một cái khẩu hình với tôi, ra hiệu cho tôi xem điện thoại.
Dường như đang nói với tôi, một hồi nữa cô ấy sẽ gọi cho tôi sau.
Xong xuôi, Tiểu Mạn trở vào nhà.
Ở đây lâu không tốt, tôi nhặt dép dưới đất lên, khập khiễng đi về phía cửa.
Mặc dù trong lòng có chút ai oán, nhưng gặp được Tiểu Mạn, trong lòng tôi vẫn có chút vui vẻ.
Tuy nhiên, tôi nghe mẹ của Tiểu Mạn nói người đàn ông trung niên tới để xem phong thủy và dán bùa trấn trạch, tôi có chút tò mò.
Bản năng nói với tôi rằng người đàn ông trung niên kia thực sự có bản lĩnh.
Có lẽ anh ta đã tìm thấy tôi, bởi vì anh ta đã liếc mắt nhìn tôi một cái.
Nó tương tự như cảm giác bị ác quỷ nhìn chằm chằm, nhưng tôi không có cảm giác khó chịu giống như khi bị ác quỷ nhìn thẳng, chỉ cảm thấy rất kiềm nén.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không thể xác định, có thể đó là áp lực trong lòng tôi.
Tôi thở dài, chỉ có thể đợi ngày sau hỏi Tiểu Mạn tình huống như thế nào, chú Tần của cô ấy có lai lịch ra sao.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, tôi không có tâm trạng ở lại lâu nên bắt xe buýt đến thẳng nhà ga, sau đó lại bắt xe buýt trở lại thị trấn.
Kết quả là, ngay khi tôi về đến thị trấn, Bạch Phong đã gọi điện thoại tới……
*****************
Tôi nhận được cuộc gọi của Bạch Phong, cho nên cũng không nghĩ nhiều mà ngay lập tức trả lời điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/215.html.]
“Cậu đang ở đâu?” Bạch Phong hỏi có chút vội vàng.
“Mới vừa xuống xe, còn chưa có về nhà đâu!” Tôi trả lời một câu.
Kết quả Bạch Phong lại trực tiếp nói thẳng: “Đừng trở về nhà, chúng ta lập tức đi vào thành phố!”
Vừa nghe xong lời này của Bạch Phong, tôi sửng sốt tại chỗ, vẻ mặt hơi khó hiểu.
Đi vào thành phố? Lúc này đi vào thành phố để làm gì? Không phải Dương Tuyết muốn đến đây sao?
Ngay sau đó, tôi nói với Bạch Phong qua điện thoại: “Đi vào thành phố để làm gì? Một chốc nữa không phải Dương Tuyết sẽ đến đây sao?”
“Cô ấy không tới được, cô ấy và bạn cùng lớp đang gặp một chút rắc rối, vì thế cô ấy muốn hai chúng ta đến đó giúp cô ấy! Cô ấy còn nói có gọi cho cậu nhưng cậu không bắt máy!” Bạch Phong tiếp tục nói.
Nghe đến đó, tôi cau mày lại.
Vừa rồi ở trên xe, tôi đang ngủ nên cũng không nhìn qua điện thoại di động.
Lúc này nghe được Bạch Phong nói như thế, không khỏi hỏi lại một câu: “Họ gặp rắc rối gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, dù sao chắc chắn cũng không phải là chuyện nhỏ, bằng không cô ấy cũng sẽ không nhờ hai chúng ta đến giúp đỡ!” Bạch Phong tiếp tục nói, đồng thời nói tôi hãy ở nhà ga đợi cậu ấy.
Nhưng tôi nhìn lại mình, tôi đi một đôi dép lê, quần áo bẩn thỉu, bùa chú cũng không có đầy đủ, cứ như vậy mà đến đó hỗ trợ?
Cho nên tôi để Bạch Phong chờ đợi một lúc, tôi phải quay về nhà một chuyến, chuẩn bị một số dụng cụ, nhân tiện chào hỏi qua sư phụ.
Nói xong, tôi nhanh chóng cúp máy.
Nhìn vào màn hình di động, đúng là có hai cuộc gọi nhỡ từ Dương Tuyết và một cuộc gọi nhỡ từ Tiểu Mạn.
Bởi vì bên chỗ Dương Tuyết đột nhiên gặp phiền phức nên tôi cũng chưa thể gọi điện thoại lại cho Tiểu Mạn.
Tôi cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi về phía cửa hàng, chuẩn bị dụng cụ mang theo và nhanh chóng đi gặp Bạch Phong.
Khi tôi tới cửa, phát hiện sư phụ đã rời khỏi quầy hàng và đang đứng ở cửa để hút thuốc.
“Sư phụ!” Tôi hướng tới sư phụ vẫy vẫy tay.
Lúc này sư phụ thấy tôi đi dép lê, vẻ mặt lấm lem quay trở về, liền hỏi một câu: “Nhóc con, không phải con đi tham gia họp lớp sao? Sao lại mang dép lê trở về rồi?”
Khi nghĩ đến buổi họp lớp, cả người tôi cảm thấy rất chán nản và buồn bực.
Bạn học đã c.h.ế.t còn vào phòng giam, thậm chí còn gặp phải thế lực của mắt quỷ.
Điều duy nhất làm tôi vui mừng đó chính là được gặp lại Tiểu Mạn!
Lúc này tôi cũng không kịp nói nhiều, trực tiếp nói với sư phụ: “Đừng nhắc nữa, lần họp lớp này lại xảy ra án mạng!”