Minh Hôn - 210
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:23:24
Lượt xem: 22
Luồng âm sát khí lại càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh hơn trước rất nhiều lần.
Thậm chí còn hoá thành một cơn gió đen, quét thẳng về phía tôi.
Trong khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy lạnh cóng. Nó còn mang đến cho tôi cảm giác tim đập thình thịch.
Lúc này tôi biết rất rõ. Sự xuất hiện của mắt quỷ sẽ giúp thực lực của Trương Tử Đào tăng lên rất nhiều.
Vừa rồi thực lực của chúng tôi còn ngang nhau, nhưng sau khi mắt quỷ xuất hiện, chỉ riêng sức mạnh của âm sát khí, đã áp đảo tôi.
Tôi biết, nếu còn tiếp tục đánh nhau, khẳng định tôi không phải là đối thủ của Trương Tử Đào.
Sắc mặt của tôi trở nên khó coi, nhưng nhìn Ngô Huệ Huệ đang ngây ngốc đứng ở sau lưng, tôi liền sốt ruột nói: "Sao cô vẫn còn ở đây? Không muốn c.h.ế.t thì mau chạy đi!"
Mặc dù Ngô Huệ Huệ có chút hoảng sợ khi không rõ Trương Tử Đào là người hay là quỷ hoặc cũng có thể là thứ khác.
Thấy tôi chỉ có một mình, lúc trước cũng từng cứu cô ấy. Lúc này không chịu rời đi, ngược lại còn nói: "Tôi, tôi đi rồi, vậy anh phải làm sao?”
Tôi có chút không nói lên lời, chẳng lẽ cô ấy ở đây thì có thể giúp được tôi?
Nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng nói nhảm, vì vậy tôi nói thẳng: “Tôi tự có biện pháp, cô đi đi!”
Vừa nói, tôi vừa giơ tay trái lên thúc giục Đạo Khí.
Ngoại trừ chút bản lĩnh này, tôi vẫn còn một con át chủ bài rất lợi hại đó chính là người vợ xinh đẹp Thượng Quan Thư của tôi.
Lúc trước nữ bạo long từng nói nếu tôi gặp nguy hiểm có thể dùng ấn ký màu đen ở tay trái gọi cô ấy ra hỗ trợ.
Mặc dù tôi không biết Thượng Quan Thư làm cách nào thông qua ấn ký màu đen để đi tới chỗ của tôi, nhưng cô ấy đã nói vậy hẳn là có thể làm được.
Tôi không tin Trương Tử Đào là đối thủ của Thượng Quan Thư.
Nghĩ đến đây, tôi định gọi tên của Thượng Quan Thư.
Nhưng lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bên ngoài rừng cây cách đó không xa, đột nhiên có ánh sáng chiếu rọi.
Ánh sáng của đèn pin tiếp tục chiếu về phía khu rừng, từng đợt tiếng bước chân truyền đến.
Không chỉ có thế, từ đâu truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Người nào? Đừng nhúc nhích, cảnh sát đây....”
Nghe thấy lời này, chúng tôi đều sửng sốt.
Đang êm đẹp, làm sao lại trêu chọc tới cảnh sát?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này chắc chắn không chỉ có một, hai người mà phải có tới bảy, tám người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/210.html.]
Trương Tử Đào đang muốn ra tay với tôi cũng lộ ra sợ hãi.
Cậu ta thu hồi âm sát khí và con mắt thứ ba cũng biến mất.
Không chỉ có thế, cậu ta còn cười lạnh với tôi, nói: “Đinh Vĩ, chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Nói xong, Trương Tử Đào giống như một dã thú, hai chân đạp đất, chạy sâu vào trong rừng.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh , chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Ngô Huệ Huệ đột nhiên hét lên với cảnh sát ở phía sau: “Đồng chí cảnh sát, ở đây, chúng tôi ở chỗ này, người xấu, chạy, chạy rồi....”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi
Tôi vội vàng mắng Ngô Huệ Huệ: “Cô nói bậy bạ gì vậy? Không muốn bị tống vào bệnh viện tâm thần thì đừng nói nữa....”
Ngô Huệ Huệ đột nhiên nghe tôi nói như vậy, thì sững sờ một chút.
Nhưng sau đó cô ấy mở miệng hỏi: “Vừa rồi, vừa rồi, đó có phải là con người không?”
Ngô Huệ Huệ đã nhìn thấy bộ mặt thật của Trương Tử Đào, tôi giấu giếm cũng không còn ý nghĩa gì.
Cho nên tôi trực tiếp mở miệng nói: “Không phải, đó là yêu quái!”
“Yêu, yêu quái? Vậy, vậy anh là……” Ngô Huệ Huệ kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt hiện rõ vẻ khó tin.
Tôi nhìn chằm chằm Ngô Huệ Huệ, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi là người trừ tà, tôi chuyên giải quyết những việc như thế này.”
Ngô Huệ Huệ nghe thấy lời nói của tôi, có vẻ rất kinh ngạc, hai mắt mở to, hơi há miệng ra.
Tôi cũng không giải thích nhiều, nhìn cảnh sát đang sắp đến, bèn nói với Ngô Huệ Huệ: “Một lát nữa cô phải nói mình đang đi dạo, trên đường đụng phải tôi. Cũng không cần nói những việc khác, bởi vì trên thế giới này, ngoại trừ những người như tôi, không ai sẽ tin tưởng vào lời nói của cô! Nếu không, cô nhất định sẽ bị nghi ngờ là điên khùng hoặc đang nói dối.”
Vẻ mặt của tôi rất nghiêm túc.
Ngô Huệ Huệ cũng không ngu ngốc, cô ấy rất rõ ràng về thế giới quan của hiện tại.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, thì khi nói ra loại chuyện này, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng.
Nghe xong, cô ấy không ngừng gật đầu.
Một lúc sau, cảnh sát đến, cầm đầu là một cảnh sát trung niên trông rất cường tráng.
Ông ấy đi đến chỗ của chúng tôi, dùng đèn pin rọi vào chúng tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Muộn thế này rồi, hai người ở đây làm gì?”
Không có việc gì, tôi ra ngoài đi dạo một chút, trên đường gặp phải cô gái này!" Tôi bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại tràn ngập hoảng sợ.
“Phải không?” Nói xong, cảnh sát trung niên lại nhìn về phía Ngô Huệ Huệ.