Minh Hôn - 208
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:22:49
Lượt xem: 39
Tôi thấy bên cạnh có cành cây khô liền nhanh nhẹn lấy nó làm vũ khí.
Lúc này Trương Tử Đào đã trở nên cuồng bạo, sau đó lao về phía tôi giống như không muốn sống.
Thể lực của người này giống như vô tận, không biết mệt mỏi, lại rất hung hãn.
Nhưng cũng may tốc độ của cậu ta không nhanh lắm, cộng thêm vừa rồi cậu ta đã trúng phải bùa phá sát của tôi, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Cho nên, hiện tại tôi cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản cậu ta.
Nếu như trước đó cậu ta cũng giống như vậy, không ngừng tấn công tôi, e rằng bùa chú của tôi cũng không đả thương được cậu ta.
Cứ như vậy, tôi cầm cành cây, lấy ra một tấm bùa chú chiến đấu với Trương Tử Đào ở trong rừng.
Đã mười phút trôi qua, tôi cũng đã thấm mệt thở hồng hộc, vậy mà Trương Tử Đào chẳng có chút mệt mỏi, ngược lại càng đánh lại càng hăng.
Tay chân của cậu ta bò trên mặt đất, ngửa đầu lộ ra răng nanh: "Tao chưa từng ăn trái tim của người trừ tà . Hôm nay giết mày là có thể thưởng thức rồi!"
Tuy rằng thể lực của tôi đã tiêu hao không ít nhưng trên khí thế thì tôi sẽ không chịu thua.
"Hừ ! Tim của tôi không phải là thứ mà cậu có thể ăn được, chỉ chốc nữa thôi tôi sẽ diệt trừ cậu, đó cũng là sự trừng phạt dành cho cậu!" Nói xong, tôi một lần nữa giơ lên nhánh cây hướng tới chỗ của Trương Tử Đào.
Hơn nữa tôi cũng không muốn kéo dài thời gian với cậu ta nữa, mà quyết định tốc chiến tốc thắng.
Bằng không, lát nữa thể lực của tôi không còn, khẳng định người thua chính là tôi.
Trương Tử Đào nhìn thấy tôi chủ động tiến về phía trước, cậu ta cũng chủ động tiến lên nghênh đón.
Ngay lập tức, hai chúng tôi va chạm trực tiếp với nhau.
Trương Tử Đào đột nhiên nhảy lên không trung và tấn công tôi bằng móng vuốt của mình, cậu ta cố gắng dựa vào tốc độ của chính mình để g.i.ế.c c.h.ế.t tôi bằng một đòn tấn công.
Tôi cũng không lùi bước, sau đó nhìn chằm chằm vào đối phương.
Có cành cây trong tay, đòn tấn công của tôi sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Cơ thể của tôi hơi nghiêng đi, né tránh một chút.
Đồng thơi tôi hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ cành cây trong tay, vạch ra một đường cong không nghiêng không lệch, trực tiếp đánh về phía hàm dưới của Trương Tử Đào.
Trương Tử Đào cũng vì thế mà hét thảm một tiếng "A", sau đó trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Lúc này khoảng cánh của cậu ta rất gần với tôi, vì vậy tôi cũng không do dự mà cầm cành cây bước nhanh về phía cậu ta.
Tôi không đợi cậu ta đứng dậy đã đánh cành cây về phía đầu của cậu ta.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh", cành cây đã đập vào đầu của cậu ta một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/208.html.]
Nhưng ngoài ý muốn chính là, đầu của cậu ta lại cứng rắn giống như đá vậy.
Theo đó mà cành cây của tôi cũng gãy thành hai mảnh.
Trương Tử Đào một lần nữa hét thảm, ôm đầu lăn lộn trên đất.
Trong miệng không ngừng kêu lên tiếng "A! A!" đầy thảm thiết.
Tôi thấy cành cây đã bị gãy, liền nhanh chóng niệm bùa chú, chuẩn bị g.i.ế.c c.h.ế.t tên này.
Mặc dù trước kia chúng tôi là bạn học nhưng đêm nay tôi phải diệt trừ nghiệp chướng này.
Cho nên tôi thấy Trương Tử Đào không có phản ứng liền nhanh chóng động thủ, vung bùa chú về phía Trương Tử Đào.
Lần này bùa chú đã dán trúng n.g.ự.c của đối phương.
"Trương Tử Đào, thật xin lỗi!" Nói xong tôi liền kết ấn.
Lúc này Trương Tử Đào mới hoảng hồn, thấy n.g.ự.c của mình bị dán bùa chú, liền muốn dùng tay xé nát.
Nhưng bùa chú của đạo gia chính là thứ chí dương sao có thể tuỳ tiện bị thứ âm sát yêu vật chạm vào?
Tay của Trương Tử Đào vừa mới tiếp xúc với bùa chú, liền giống như bị điện giật, trực tiếp bị hất văng ra.
Sắc mặt của tôi trở nên lạnh lùng, thấy thế, tôi không chút do dự, nhanh chóng tạo thành một chỉ ẩn, chuẩn bị niệm chú.
Trương Tử Đào không có cách nào xé được bùa chú, lại nhìn thấy tôi đang kết ấn, trong nhất thời đã trở nên hoảng loạn.
Cậu ta liếc mắt nhìn xung quanh một cái rồi đột nhiên chạy đi.
Tôi thấy cậu ta bỏ chạy, cũng không thèm để ý, vẫn thì thầm niệm: "Cấp tốc như ...."
Nhưng tôi vừa mới niệm được một nửa, Trương Tử Đào đột nhiên ngồi xổm ở bên cạnh một lùm cây, nói: "Đừng nhúc nhích, bằng không, tao lập tức g.i.ế.c cô ta!"
Ngay lập tức, tôi thấy Trương Tử Đào nhấc một người ra khỏi lùm cây, rồi đập mạnh vào một cái cây.
Người kia lập tức bị ấn vào trong một gốc cây, bị móng vuốt kề lên trên cổ.
Chẳng trách lúc trước nhìn thấy Trương Tử Đào, cậu ta ngồi xổm trước bụi cây cười ranh mãnh, thì ra là có một con mồi của cậu ta ở đó.
Nhưng đây không phải là điều tôi ngạc nhiên nhất, điều ngạc nhiên nhất là khi tôi nhìn rõ người đó, tôi đã sững người.
Bởi vì người đó chính là nữ diễn viên Ngô Huệ Huệ, người mà tôi vừa gặp tuần trước
Lúc này cô ấy đang hôn mê, nhắm mắt, không nhúc nhích.
Không ngờ núi không quay nước cũng quay, chúng tôi vội vàng từ biệt, nay lại gặp nhau ở trong khu rừng nhỏ phía sau khách sạn Hoàng Triều.
Trương Tử Đào thấy tôi sững người liền lạnh lùng nói: "Đinh Vĩ , tao nghe nói người trừ tà có trái tim chính nghĩa, chẳng lẽ mày nhẫn tâm nhìn cô gái này đi chết?"