Minh Hôn - 194
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:13:26
Lượt xem: 22
Chỉ nghe một tiếng “A” thảm thiết của Triệu Thiến Thiến, giờ phút này cô ta vô cùng đau đớn.
Không ngừng giãy giụa, hai tay nắm lấy quải trượng màu đen, vẻ mặt vô cùng bất lực.
“Thiến Thiến!” Tôi và Dương Tuyết hét lên một tiếng, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
“Bà già c.h.ế.t tiệt, tôi muốn g.i.ế.c bà!” Tôi rống ra một tiếng, một lần nữa xông lên.
Nhưng bà ta căn bản chẳng quan tâm, thậm chí còn lắc lắc đầu với tôi, còn tay khác thì vung về phía tôi.
Ngay lập tức, tôi chỉ thấy một luồng khí đen đập vào mặt.
Tốc độ nhanh đến mức lúc tôi phát hiện ra thì đã quá muộn.
Ngay sau đó luồng khí đen đã trực tiếp đánh vào người tôi, cảm giác như bị một chiếc xe tải đ.â.m vào người.
Rồi sau đó “Rầm” một tiếng, bay ngược ra ngoài, cuối cùng nặng nề nằm trên mặt đất.
“Đinh Vĩ!” Dương Tuyết và Bạch Phong kinh ngạc mở miệng, vội vàng chạy tới chỗ tôi.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy trước n.g.ự.c đau nhức vô cùng, trong bụng truyền đến một luồng khí nóng, sau đó liền “Phụt” một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy toàn thân như tan thành từng mảnh, cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhưng tôi không kêu một tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Triệu Thiến Thiến đang khó chịu hơn cả tôi và bà lão chỉ để lộ cằm và bờ môi tím tái.
Trong lòng tôi tự trách bản thân, tại sao lại yếu đuối như vậy.
Lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi thứ, thậm chí còn không thể đến gần, càng đừng nói đến việc cứu nữ quỷ đáng thương đó.
Không đợi tôi mở miệng, Triệu Thiến Thiến với vẻ mặt đau khổ đã quay đầu nhìn về phía chúng tôi.
Lúc này, thân thể của cô ta đều đang run rẩy, hoa văn màu đen đã lan tràn tới trên mặt của Thiến Thiến.
Nhìn qua rất là quỷ dị, thậm chí còn khá đáng sợ.
Nhưng trong mắt cô ấy lại thoáng qua một chút ấm áp và lòng biết ơn.
Ngay lập tức, cô ấy cố nén cơn đau trên người, dùng giọng điệu vô cùng yếu ớt nói với chúng tôi: “Cảm, cảm ơn ba người! Tôi, tôi cũng nên trả giá cho những lỗi lầm của mình ……”
Triệu Thiến Thiến đang vô cùng đau đớn, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện của Thiến Thiến, trong lòng tôi là một dòng cảm xúc lộn xộn, thực sự không thể dùng lời nói để diễn tả cảm xúc này.
Ban đầu là căm ghét nữ quỷ, sau đó kết bạn rồi vào sinh ra tử, cuối cùng biết được thân thế, biết được cô ấy bị người thao túng, trở thành công cụ g.i.ế.c người chứa đựng oán hận.
Thái độ của tôi đối với nữ quỷ cũng thay đổi liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/194.html.]
Nữ quỷ Triệu Thiến Thiến không phải là ác quỷ, cô ấy chỉ là một cô gái đáng thương.
Ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái thì cô ấy đã phải chịu những hành hạ đau đớn nhất.
Vốn dĩ cô ấy đã dùng cái c.h.ế.t để kết thúc mọi chuyện nhưng cũng vì oán hận quá lớn mà hồn phách mãi không thể siêu thoát mà vất vưởng ở nơi này.
Đúng vậy, tuy rằng cô ấy đã g.i.ế.c người.
Nhưng quan trọng là, tất cả mọi chuyện đều là do tên cầm thú Cẩu Kiếm tạo thành, hơn nữa còn bị Quỷ Tam Nguyên biến thành công cụ không ngừng g.i.ế.c người chứng đựng oán khí, làm quỷ nô cho tổ chức tà ác kia.
Đối với Triệu Thiến Thiến, tôi càng có lòng đồng tình.
Đồng thời cũng muốn giải thoát cho cô ấy, tôi tin tưởng Thiến Thiến đến địa phủ, Diêm vương sẽ cho cô ấy một phán quyết công bằng.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là nửa đường lại bị bà già này quấy phá.
Thân thể của Triệu Thiến Thiến càng ngày càng suy yếu, lúc sáng lúc tối, hoa văn màu đen lan dần ra thân thể.
Tôi cắn răng gắng gượng nói: “Thiến Thiến, cô cố gắng thêm chút nữa nhé!”
Nói xong, tôi nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi qua giúp cô ấy.
Nhưng vào lúc này, bà lão kia đột nhiên phát ra tiếng cười “Ha ha ha”, quải trượng màu đen ở trong tay đột nhiên vung lên.
Triệu Thiến Thiến vốn đã rất đau đơn, hiện tại sắc mặt một lần nữa thay đổi, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “A!”
Sau một tiếng hét, cơ thể vốn đã yếu ớt của Triệu Thiến Thiến cuối cùng cũng chịu không nổi.
Ấn ký quỷ ba mắt ở trên cổ của cô ấy đột nhiên bùng lên một luồng sáng đen.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Bang”, Triệu Thiến Thiến phát nổ ở trước mặt tôi, Bạch Phong và Dương Tuyết, hóa thành nhiều ánh sáng nhỏ, biến mất không thấy.
“Thiến Thiến!” Tôi và Dương Tuyết hét lên, đối với sự biến mất của Triệu Thiến Thiến đã phẫn nộ tới cực hạn.
Bạch Phong cũng nói thầm một tiếng: “Đáng chết!”
Đồng thời nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bà lão.
“Bà già, đi c.h.ế.t đi!” Tôi rống một tiếng, trực tiếp xông lên.
Nhưng bà lão kia không có ý định muốn giao chiến với tôi, hoặc là nói bà ta căn bản coi thường tôi.
"Thật buồn cười, bà già này lười g.i.ế.c cậu nhóc!" Bà lão đột nhiên nói ra một câu như vậy, mang theo nụ cười quỷ quyệt.
Sau khi bà lão nói xong, đột nhiên lùi lại vài bước.
Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện.