Minh Hôn - 179
Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:22:06
Lượt xem: 37
Sau khi Dương Tuyết quát một tiếng, nữ quỷ vốn đã nhắm mắt không chút động đậy giống như đã hôn mê lại đột nhiên rung lắc. Ngay sau đó, liền thấy cô ta chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy nữ quỷ đã tỉnh, tôi bất giác cảm thấy căng thẳng. Trong lòng có chút sợ hãi, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa xảy ra dị biến.
Nhưng vừa nhìn vào đôi mắt của đối phương liền phát hiện đồng tử vốn dĩ giống như cá chết, lúc này lại xuất hiện màu đen. Thấy vậy, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng có thể chậm rãi hạ xuống.
Đôi mắt không còn màu trắng, đã khôi phục lại bình thường. Điều này chứng minh sát khí của đối phương đã biến mất, lúc này dần dần trở nên tỉnh táo.
Tôi thở phào một hơi nhưng vẫn không nói gì, cứ đứng im như vậy nhìn nữ quỷ.
Mà sau khi nữ quỷ kia mở mắt, dường như có chút mê mang. Dáng vẻ có chút lo lắng, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy ba chúng tôi đang đứng trước mặt, nét mặt lại là biểu cảm ngạc nhiên. Hai chân lùi về phía sau, hoảng sợ hét lên: “Mấy người, mấy người là ai? Đừng, đừng tới đây, đừng tới đây……”
Nữ quỷ vừa la hét vừa lùi đến vách tường, cả người cuộn lại, tay ôm chặt hai chân, có vẻ rất sợ hãi, thậm chí cả người đều run rẩy. Nhìn thấy cảnh này cả ba chúng tôi không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Tuy sát khí của nữ quỷ đã giảm bớt, nhưng cảm giác sợ hãi khi còn sống vẫn còn giữ ở trong lòng. Đối với ký ức sau khi c.h.ế.t và sau khi biến thành lệ quỷ, có thể sẽ không cùng xuất hiện trong một khoảng thời gian.
Tôi đè thấp giọng nói, sau đó nói với cô ta: “Cô đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi tới đây để giúp cô!”
Sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của tôi, nữ quỷ cũng không lập tức đáp lại. Trầm mặc một lúc lâu mới đưa mắt nhìn chúng tôi. Chỉ thấy trong giọng nói có chút sợ hãi: “Mấy người, mấy người là cảnh sát sao?”
“Chúng tôi không phải cảnh sát, chúng tôi là đạo sĩ. Chúng tôi tới giúp cô!” Dương Tuyết đột nhiên bổ sung một câu.
Nhưng nữ quỷ kia lại dấy lên nghi hoặc: “Đạo sĩ?”
Nhìn thấy vẻ mặt cùng thái độ của đối phương, chỉ e cô ta vẫn chưa nhớ ra bản thân mình đã chết.
Kết quả Hàn Tuyết Phong đang đứng một bên, nhìn thấy trạng thái của đối phương liền trực tiếp mở miệng: “Xem ra có một số việc cô còn chưa nhớ ra. Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ, cô đã c.h.ế.t rồi, cô nghĩ kĩ lại xem!”
Nữ quỷ vừa nghe Hàn Tuyết Phong nói như vậy, cả người đột nhiên run rẩy, đồng tử dần giãn ra. Có lẽ lúc này, những ký ức trước khi c.h.ế.t đang tràn ngập trong tâm trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/179.html.]
Ngay sau đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nước mắt tuôn ra theo tiếng khóc. Tiếng khóc kia rất lớn, nghe rất thương tâm, khiến người ta có cảm giác tê tâm liệt phế.
Cô ta vừa khóc vừa mở miệng nói: “Tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn c.h.ế.t đâu. Bà nội, ông nội, con xin lỗi hai người, hu hu hu……”
“Không, hình như tôi đã g.i.ế.c người, g.i.ế.c rất nhiều người. Không, không, hắn bị tôi đẩy từ sân thượng xuống. Đáng đời, đúng, rất đáng, ha ha ha……”
Nữ quỷ khóc đến đứt ruột, vô cùng thương tâm, nhưng có lúc lại nói năng lộn xộn, có lúc lại cười ngây ngô. Đối với việc tại sao nữ quỷ đột nhiên trở nên như vậy, chúng tôi cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì sau khi khôi phục lý trí, ký ức sau khi biến thành quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện, giống như xuất hiện hai người hoàn toàn bất đồng, vậy nên mới cần thời gian để tiêu hóa.
Giống như hiện tại, nữ quỷ đang cảm nhận lại những đau khổ trong hồi ức một lần nữa, nhất thời mất khống chế là việc không thể tránh khỏi.
Tôi và Hàn Tuyết Phong đốt một nén hương, sau đó liền đứng sang một bên nghỉ ngơi.
Dương Tuyết đi chậm rãi đến bên cạnh nữ quỷ, ngồi xổm xuống, dùng tay đỡ lấy bả vai của cô ta: “Đừng khóc nữa, chúng tôi tới đây chính là vì giúp cô.”
“Không, mấy người không giúp được. Tôi đã c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t rồi……” Nữ quỷ vừa khóc lóc vừa kể lể.
Nhưng Dương Tuyết vẫn nhẫn nại: “Chết chẳng qua là bắt đầu lại mà thôi, cô còn có thể đi đầu thai, còn có thể lại làm người. Nếu cô còn tâm nguyện chưa hoàn thành, chúng tôi cũng có thể giúp cô hoàn thành!”
Nữ quỷ vốn dĩ đang khóc lại bật cười, cảm giác giống hệt một kẻ điên. Nhưng nghe thấy câu nói của Dương Tuyết thì bỗng nhiên ngẩn người.
Sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại, bên trong đôi mắt đã ngập tràn chờ mong và khát vọng.
Ánh mắt cả hai chạm nhau, ước chừng sửng sốt mất hai giây, mới nghe thấy giọng nói mang theo niềm hi vọng lẫn khát khao: “Có thật không?”
Dương Tuyết gật đầu kiên định: “Thật! Chỉ cần chúng tôi có thể giúp được, thì sẽ cố gắng hết sức hoàn thành giúp cô!”
Nữ quỷ nghe đến đó, nhịn không được tiếp tục khóc lóc. Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Tôi muốn gặp ông nội, muốn gặp bà nội. Tôi nhớ bọn họ……”
“Điều này thì có thể, chúng tôi có thể mang cô đi gặp bọn họ!” Tôi đứng bên cạnh trực tiếp trả lời.