Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 164

Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:56:32
Lượt xem: 58

Dương Tuyết sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, nói: “Không sao, chờ chúng ta đến đó kiểm tra thì mọi việc sẽ rõ! Mặc kệ nó có phải oán linh hay không, vẫn là ác quỷ báo thù. Đụng phải chúng ta, coi như nó xui xẻo!”

Nói xong, Dương Tuyết cầm một chai bia, thật khí phách mà dùng răng cậy nắp của chai bia.

Tôi và Bạch Phong nhìn mà sửng sốt, không nghĩ tới cô gái có vẻ bề ngoài nũng nịu như Dương Tuyết lại có bộ răng chắc khoẻ như thế.

“Dương Tuyết, đêm nay còn uống bia à?” Tôi kinh ngạc.

Đêm nay cần phải bắt quỷ, Dương Tuyết không sợ uống bia vào sẽ hỏng việc sao?

Nhưng Dương Tuyết lại bày ra vẻ mặt không sao cả, đưa cho tôi cùng Bạch Phong một chai bia đã khui nắp: “Không có việc gì! Tôi sẽ bảo vệ hai người, thật đấy!”

Tôi và Bạch Phong lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không nghĩ tới Dương Tuyết không chỉ là ngươi nhiệt tình hướng ngoại, mà còn rất phóng khoáng.

Tôi và Bạch Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, chúng tôi cũng không thể để thua một cô gái được.

Không màng chuyện gì khác, tôi nhận lấy chai bia uống một ngụm lớn.

Nhưng hai chúng tôi cũng không dám quên mục đích hôm nay tới đây.

Chúng tôi đã hiểu hơn về cô nàng Dương Tuyết này, cũng giải trừ một số hoài nghi về cô ấy, chẳng hạn như vì sao bùa chú của cô ấy lại lợi hại như vậy, vì sao cô ấy lại xuất hiện tại thị trấn của chúng tôi.

Chúng tôi ăn hết chỗ thức ăn đã gọi, lại uống thêm một vài chai bia.

Sau đó, tôi hỏi: “Dương Tuyết, cô là người ở đâu? Mấy ngày trước sao lại xuất hiện tại trấn của chúng tôi?”

Dương Tuyết cũng không ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Nhà tôi ở một nơi rất xa, rất xa, nói ra các anh cũng không biết đâu! Còn vì sao lại đến cái thị trấn nhỏ chó ăn đá gà ăn xỏi đó, là do đúng lúc tôi đang đi du lịch thôi, nếu không thì hai tên ngốc bọn anh sớm đã bị âm binh câu hồn đi rồi.”

Nghe Dương Tuyết trả lời như vậy, trong lúc nhất thời tôi không thể nói được gì.

Không nói thì không nói! Lại còn làm tổn thương tôi với Phong Hàn Tuyết nữa.

Nhưng tôi cũng là người biết trước biết sau, đối phương rõ ràng là không muốn nói ra, chỉ là đang tìm cái cớ mà thôi.

Nếu tiếp tục truy hỏi nữa thì sẽ mất vui.

Tuy rằng tôi rất nghi hoặc và tò mò, nhưng cô gái này, cũng là một người không tệ.

Hướng ngoại, ngay thẳng, nóng bỏng, nhiệt tình, cô ấy là một cô gái đơn giản không thích nói chuyện vòng vo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/164.html.]

Cho nên tôi và Bạch Phong cũng không hỏi tiếp, chỉ cùng cô ấy nói một ít chuyện phiếm, một chút tin tức giải trí linh tinh.

Nhưng Dương Tuyết thật sự là một người biết đủ loại tin đồn về các minh tinh, cô ấy biết ai đang ngoại tình, ai có con……

Chúng tôi ăn cơm tối xong đã 7 giờ tối.

Hiện tại còn sớm, còn rất nhiều người trong trường, không tiện cho việc bắt quỷ, sớm nhất cũng phải chờ đến hơn 11 giờ đêm mới có thể hành động.

Cho nên trong mấy tiếng đồng hồ tới, chúng tôi cũng không biết nên đi đâu.

Mà Dương Tuyết nói, gần đây có một công viên nhỏ, chúng tôi có thể đến đó để đi dạo và hóng gió.

Tôi và Bạch Phong đều cảm thấy không sao, liền đồng ý.

Chúng tôi đi theo Dương Tuyết tới công viên nhỏ kia, phát hiện ở đây có rất nhiều bà lão đang tập nhảy tại quảng trường.

Tất cả các loại loa đều được bật ở mức tối đa, cảnh tượng rất nhiệt tình, nơi đây hoàn toàn trở thành một vũ trường ngoài trời.

Nhưng hiện tại cũng chẳng có chỗ nào để đi, ba chúng tôi cũng đang nhàm chán, tìm một bồn hoa ít người để ngồi xuống, hút một điếu thuốc và nói chuyện phiếm, nhìn các bà nhảy trên quảng trường một cách nhàm chán.

Ước chừng đến 10 giờ tối, các bác các dì lục đục trở về, công viên nhỏ chìm trong bóng tối và trở nên yên tĩnh.

Cũng vào lúc này, cách chỗ chúng tôi ngồi không xa lại đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Ông đây đã đợi cô nửa tiếng đồng hồ rồi, cô còn muốn giữ nhân vật này nữa hay không?”

Nghe được lời này, ba người chúng tôi theo bản năng quay lại nhìn.

Phát hiện ở phía sau bồn hoa, có một đôi nam nữ đang đứng ở đó.

Người đàn ông trung niên là một gã trọc, thái độ rất hung dữ, còn cô gái thì chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt, cũng khá xinh đẹp, còn về dáng người, cũng gọi là thanh thoát.

Tôi cùng Bạch Phong cũng không để ý, theo bản năng nhìn lướt qua một cái rồi lại yên lặng hút t.h.u.ố.c lá của mình.

Nhưng Dương Tuyết ngồi bên canh chúng tôi lại đột nhiên trở nên phấn khích, tay túm lấy áo của tôi và Bạch Phong: “Oa! Là Huệ Nhi, Huệ Nhi……”

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Dương Tuyết, tôi và Bạch Phong hình như đã nghe thấy cái gì Huệ Nhi thì phải? Hai chúng tôi liếc mắt nhìn qua.

Chưa đợi chúng tôi lên tiếng, liền nghe được tiếng cô gái kia trả lời gã trung niên đầu trọc: “Thực xin lỗi đạo diễn Trương, do tôi bị kẹt xe, hơn nữa nơi này cũng không dễ tìm. Cho nên, cho nên tôi tới chậm!”

“Hừ! Không nói nữa, cô nhìn kịch bản tôi đưa đi?” Gã trung niên đầu hói lại mở miệng nói.

Loading...