Minh Hôn - 149
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:40:14
Lượt xem: 54
Nếu có thì người kia làm việc này như thế nào?
Thượng Quan Thư và Chu Vận nghe thấy tôi hỏi, dường như cũng không biết trả lời ra sao.
Chu Vận thở dài rồi trầm mặc.
Thượng Quan Thư quay đầu nhìn tôi: “Nói cho anh biết cũng vô dụng. Nhưng anh phải nhớ kỹ, nếu gặp lại tên ác quỷ ba mắt ở sườn núi của khu mộ cổ, ngàn vạn lần không thể làm bậy, càng không thể liều lĩnh chống đối với hắn!”
Ngữ khí của Thượng Quan Thư có chút gay gắt, nhưng rõ ràng là muốn nhắc nhở tôi.
Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng tôi càng thêm tò mò.
Ác quỷ ba mắt? Chẳng lẽ hoa văn khắc trên tảng đá thật sự có liên quan đến ác quỷ ba mắt xuất hiện ở sườn núi khu mộ cổ?
Mà tên ác quỷ ba mắt này lại là đồ đệ của quỷ đạo trưởng Quỷ Tam Nguyên. Nói như vậy, yêu nhân trong miệng mấy người Thượng Quan Thư chẳng lẽ chính là Quỷ Tam Nguyên?
Liên tưởng đến chỗ này, tôi lần nữa mở miệng hỏi: “Chẳn lẽ kẻ thù trong miệng hai người chính là quỷ đạo trưởng Quỷ Tam Nguyên kia?”
Kết quả tôi vừa dứt lời, Chu Vận đã cười khẽ một tiếng: “Ha hả, tên Quỷ Tam Nguyên kia à. Loại tiểu nhân vật này cũng xứng sao?”
Nghe Chu Vận trả lời, tôi không khỏi càng thêm sợ hãi.
Tên ác quỷ này chỉ là một đồ đệ của Quỷ Tam Nguyên đã khiến cho chúng tôi chật vật như vậy, cuối cùng còn phải đi mời Vương tiền bối lại đây hỗ trợ mới có thể diệt trừ được hắn.
Nếu là Quỷ Tam Nguyên, còn không biết đạo hạnh của ông ta cao bao nhiêu.
Hơn nữa nghe Độc đạo trưởng nói, Quỷ Tam Nguyên được người trong nghề công nhận là một yêu đạo vô cùng lợi hại.
Nhưng hiện tại đến miệng Chu Vận, lại biến thành tiểu nhân vật không đáng nhắc tới.
Trong lòng tôi càng thêm mờ mịt, rốt cuộc địch nhân mà mấy người Thượng Quan Thư nhắc tới là ai?
Nhưng không đợi tôi tiếp tục hỏi, Thượng Quan Thư đã quay sang tôi nói: “Tra nam c.h.ế.t tiệt, chuyện này anh đừng nhúng tay vào nữa, cũng đừng hỏi nhiều. Chuyện xảy ra tối nay, anh không được kể cho bất luận kẻ nào, kể cả sư phụ của anh. Bằng không mấy người đều gặp nguy hiểm, thậm chí là mất mạng!”
Nhìn biểu tình vô cùng nghiêm túc của Thượng Quan Thư, trong lòng tôi càng không thoải mái.
“Nhưng… nhưng tôi muốn giúp hai người!” Tôi cau mày, chân thành nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/149.html.]
“Đúng là đạo hạnh của tôi rất thấp, tôi cũng chỉ là một tay mơ mới nhập môn. Nhưng không có nghĩa là tôi sợ chết.”
Tuy rằng tôi không biết vì sao sư phụ lại triệu được hồn của Thượng Quan Thư về đây kết minh hôn cùng tôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng được coi là vợ chồng, cô ấy còn cứu tôi một mạng. Cho dù cô ấy không thích tôi, nhưng cô ấy cũng không hại tôi.
Giờ Thượng Quan Thư gặp nạn, tôi ngay cả hỏi cũng không hỏi, thì thật không đáng mặt đàn ông.”
Thượng Quan Thư nghe tôi nói như thế, mày liễu khẽ nhíu, biểu tình lại xấu thêm một chút, có phải cô ấy lại muốn nổi nóng với tôi?
Nhưng ai ngờ Thượng Quan Thư lại khẽ nhướn mày, nhìn tôi cong môi cười. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất, cô ấy cười với tôi.
Khi cô ấy cười rộ lên trông rất xinh đẹp, so với khi tức giận thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Đang lúc tôi ngây ngốc, bỗng nhiên Thượng Quan Thư mở miệng nói: “Đinh Vĩ, cảm ơn anh. Nhưng đây thật sự không phải là việc mà anh và sư phụ của anh có thể giúp được! Chờ thương thế của tôi tốt hơn, tôi sẽ nghĩ cách giải cọc âm hôn này, trả lại sự tự do cho anh!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thượng Quan Thư nói chuyện một cách bình tĩnh như thế, hơn nữa khi nói chuyện với tôi cũng không mang theo một chút tức giận nào.
Đã vậy, cô ấy cũng không còn gọi tôi là tra nam, mà gọi thẳng tên của tôi.
Thậm chí Thượng Quan Thư còn nói, cô ấy sẽ nghĩ cách giải trừ âm hôn, trả lại sự tự do cho tôi.
Nghe vậy làm tôi có chút bất ngờ, không nghĩ tới Thượng Quan Thư lại có khí chất như vậy.
Nhưng Thượng Quan Thư càng nói như vậy, tôi lại càng muốn giúp cô ấy: “Nhưng mà……”
Kết quả tôi còn chưa nói xong, Thượng Quan Thư đã một lần nữa khôi phục lại giọng điệu cứng rắn đó, trực tiếp ngắt lời tôi: “Sao lại nhiều lời như vậy? Được rồi, đừng nói nữa, nếu không anh cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, sắc mặt của Thượng Quan Thư đã lập tức trầm xuống.
Nghe vậy, thái dương của tôi không khỏi giật giật hai cái, cô gái này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Mới vừa rồi còn tốt, hiện tại nói trở mặt liền trở mặt.
Đứng ở một bên Chu Vận lại “Phụt” một cái, bật cười thành tiếng: “Được rồi! Nếu anh thật sự muốn giúp chúng tôi, vậy thì anh cố gắng tu hành cho tốt đi. Hiện tại tôi thấy anh yếu như sên, ngay cả du hồn dã quỷ cũng đánh không lại, vậy mà còn muốn giúp chúng tôi……”
Nghe Chu Vân nói như vậy, bỗng cảm tôi cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đã đỏ bừng.