Minh Hôn - 1440
Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:12:19
Lượt xem: 9
Kết quả có thể tưởng tượng được, chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đều bị đánh ngã xuống đất.
Tất nhiên tôi sẽ không g.i.ế.c bọn chúng.
Bởi vì tôi không thể làm như vậy, bọn họ là quỷ sai, bắt tôi cũng là nhiệm vụ của họ.
Ngay cả khi vừa rồi họ muốn g.i.ế.c tôi thì đó cũng là quyền của họ.
Nhưng nếu bây giờ tôi g.i.ế.c họ, đó là phạm phải tội lớn ngập trời, không thể rửa sạch được.
Nên tôi chỉ đánh ngã họ.
Chưa đầy một phút, hơn mười mấy quỷ sai đều nằm trên mặt đất, không ngừng kêu "Ai da ai da."
Tôi nhìn họ, cười khẩy nói: "Bây giờ còn muốn g.i.ế.c tao không?"
Vừa dứt lời, tên thủ lĩnh nhóm quỷ sai liền ngẩng đầu lên.
Gã chịu đựng cơn đau thể xác nói với tôi: "Tiểu quỷ, mày đánh bọn tao bị thương. Chính là phạm tội, phải bị đày xuống mười tám tần địa ngục, mày xong đời rồi."
Thấy vậy, tôi lại cười: "Mày biết tao sao? Mày có biết tên của tao không?"
Đối phương nghe được lời này không khỏi ngẩn người: “Cho, cho dù bọn tao không biết, nhưng chắc chắn trong danh sách của Giếng Luân Hồi có tên của mày. Đến lúc đó bọn tao tra một chút là sẽ có thể nhận ra bộ dáng của mày. Biết điều thì mau cùng bọn tao trở về, có thể còn được giảm án vài năm."
Nghe vậy, tôi bật cười.
Nói đến cùng thì, trong danh sách đầu thai vừa lúc lại không có tên tôi.
Khi đến đây, tôi chính là một người không có hộ khẩu.
Thậm chí còn chưa có nhận quỷ tâm, sao các người có thể tra được tôi?
Tôi không cãi lại, chỉ mỉm cười nói: "Tra tao đúng không? Vậy phải đợi đến khi bọn mày lên được bờ trước đã!"
Nói xong tôi đá vào bụng gã.
Tên quỷ sai đó hét thảm một tiếng, sau đó cả người lập tức bay ngược về phía sau.
“Bùm” một tiếng, rơi xuống sông Vong Xuyên.
Sau đó tôi cũng dùng phương pháp tương tự liên tục đá bảy tám tên quỷ sai xuống sông.
Những tên quỷ sai còn lại thấy thế đều biến sắc, muốn đứng dậy bỏ chạy.
Nhưng lúc này sao có thể trốn thoát được?
Lần lượt bị tôi đá rơi xuống sông, sau đó lần lượt bị những quỷ hồn dưới đáy sông kéo xuống.
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên quỷ sai đã được xử lý xong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy gặp chuyện đáng sợ nhưng lại không có nguy hiểm, nhưng tôi đã dùng hết số lần sử dụng ấn Vô Thường rồi.
Không có sức mạnh của Vô Thường, tương lai liền ít đi một thủ đoạn bảo vệ mạng sống.
Nhưng trước mắt mà nói thì nó rất đáng giá.
Ít nhất tôi lại có thể trốn thoát, có cơ hội chạy trốn.
Tôi nhìn nước sông cuồn cuộn, hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị quay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1440.html.]
Nhưng mới chạy được vài bước thì tôi đã dừng lại.
Tôi nghĩ nếu tôi cứ vậy mà bỏ đi.
Vậy thì đâu có ai biết mười mấy tên quỷ sai đã bị tôi đá xuống đây?
Tôi ngẩn người một lúc, sau đó liền quay lại.
Cuối cùng, tôi viết một dòng chữ xuống mặt đất: "Mười ba quỷ sai đang ở dưới đáy sông. Người tốt bụng, không cần cảm ơn."
Sau khi viết xong, tôi nhìn lại bức thư của mình, cảm thấy còn ổn.
Sau đó, tôi nhanh chóng quay người bỏ đi.
Lúc trước do không có lựa chọn nào khác, nên tôi đã đi vào ngõ cụt.
Lúc này không có ai đuổi theo, nên tôi liền lấy tấm bản đồ mà Độc đạo trưởng đã chuẩn bị trước đó ra để kiểm tra đường đi chi tiết.
Cùng lúc đó, tôi thay lại quần áo cũ.
Dù sao thì bộ quần áo này cũng quá bắt mắt, không thích hợp để chạy trốn.
Sau khi thay xong quần áo và xác định được đường đi, tôi bắt đầu tiếp tục lên đường.
Theo như bản đồ, tôi chỉ cần đi bộ dọc theo khu rừng khoảng mười ki-lô-mét là có thể nhìn thấy một con đường.
Sau đó tiếp tục đi dọc theo con đường đó là sẽ nhìn thấy biển m.á.u đau khổ trong truyền thuyết.
Khi đến được biển m.á.u đau khổ, nếu tiếp tục tiến về phía trước thì sẽ đến được sông Máu.
Đi ngược dòng sông Máu là có thể đến thành Uổng Tử trong truyền thuyết.
Đến lúc đó chỉ cần cầm lệnh bài vượt qua thành Uổng Tử là có thể bước lên con đường dẫn đến Quỷ Môn Quan.
Chỉ cần đi dọc theo con đường này, sau đó chờ đến ngày 15 tháng sau Quỷ Môn Quan mở ra là có thể đi ra ngoài.
Đây là các bước chi tiết những gì còn lại mà tôi phải làm.
Vì vừa đánh quỷ sai, nên tôi phải nhanh chóng lên đường đến thành Uổng Tử càng sớm càng tốt.
Tôi chạy vội trong rừng cây, mà cây cối trong khu rừng này cũng rất kỳ lạ.
Lúc đầu lá cây còn giống hình dáng bàn tay người, bây giờ cây lại giống hình một con người.
Khi tôi tiến về phía trước, cây lại trông giống như động vật.
Sau đó là một số loài cây lấy màu xám làm màu chủ đạo của địa phủ, còn loài có màu xanh thì tôi chưa từng thấy qua.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút loài có màu đỏ, màu vàng và màu trắng. Đây là nơi, một đất nước của người c.h.ế.t lấy tông màu xám làm màu chủ đạo.
Không lâu sau, tôi bước ra khỏi rừng cây và nhìn thấy con đường trên bản đồ.
Con đường này tương đối rộng, nhưng không có quỷ hồn nào đi một mình trên đó.
Đi qua hầu hết đều là những xe chở tù nhân.
Đây hẳn là những quỷ hồn bị kéo đến thành Uổng Tử để chịu trừng phạt, hoặc bị lôi ra khỏi thành Uổng Tử để đi đầu thai.
Tôi tiếp tục chạy dọc theo con đường này, nếu trên đường gặp phải xe chở tù nhân thì tôi sẽ cố gắng tránh để tránh gây ra rắc rối không đáng có.