Minh Hôn - 1411
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:08:35
Lượt xem: 12
Thấy tôi nhìn về phía mình, hai ông lão kia vội che miệng lại, rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Nhìn thấy thế, tôi trợn trắng cả mắt.
Cục cưng oan uổng, cục cưng đau đớn!
Nếu là người khác, e rằng sẽ bị những cảnh sắc mê người trong kia thu hút, không chối từ được đâu nhỉ?
Huống chi, tôi còn là một thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, mang trong mình nhiệt huyết sôi trào.
Thôi bỏ đi! Dù sao Thượng Quan Thư cũng đang giận tôi rồi.
Lúc này tôi có nóng lòng giải thích cũng chẳng có ích gì.
Tôi chỉ có thể bắt tay vào việc chính, thông qua cách kích hoạt cơ quan ngầm vừa rồi, tôi đã hiểu ra được phần nào tác dụng của cánh cửa đá chạm ngọc kia.
Dưới mỗi con thú bằng đá chạm ngọc là một cánh cửa, một “thiên đường bên trong”.
Tầng chín này, chính là một nơi tổng hợp tất cả những thú vui cực lạc trên thế gian.
Dưới con thú đá có dòng chữ, bên cạnh dòng chữ còn có khe đựng thẻ.
Chỉ cần nhét thẻ vào trong khe thẻ là có thể mở được cánh cửa chạm ngọc ra, hưởng thụ tất cả những thú vui khoái lạc trong những không gian khác nhau.
Nhìn các hướng khác của cực dục các, tôi có thể thấy được những cánh cửa khác, cũng coi như là những cuộc đánh cược khác…
Có hàng trăm con thú đã được chạm khắc từ ngọc thạch được đặt ở khắp nơi.
Nói cách khác, có hàng trăm gian hàng trải nghiệm cực hạn trong Linh Tiêu Bảo Điện tại tầng thượng tiên này.
Nhưng chúng tôi đến nơi này là vì muốn tìm được vật chí âm.
Cho nên, chú tôi đặc biệt chú ý tới những căn phòng có chữ “vật” và”thuốc”.
Nhưng tìm kiếm quanh một vòng, chúng tôi cũng không thể tìm được căn phòng nào như vậy.
Tôi nhíu chặt mày, quản đốc của tầng một đã nói nơi này nhất định sẽ có thứ chúng tôi cần mà.
Chúng nhất định phải nằm trong số những căn phòng này, nhưng ở trong phòng nào, thì hiện tại chúng tôi chưa tìm ra được.
“TiểuVĩ, bên đó con có phát hiện ra được gì không?” Giọng nói của sư phụ đột nhiên vang lên.
Tôi lắc đầu: “Sư phụ, con không thấy, chỉ là mấy phòng hưởng thụ mà thôi!”
Tôi vừa dứt lời, Thượng Quan Thư cũng bổ sung thêm một câu: “Bên này con cũng không phát hiện ra gì cả!”
“Ở đây tôi cũng không thấy!” Độc đạo trưởng cũng lên tiếng.
Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy có chút khó khăn, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, tất cả chúng tôi đều dừng lại.
Hiển nhiên, có những người khách khác đang tới đây.
Chúng tôi đứng cùng nhau và tạm thời dừng lại mọi động tác.
Ngay sau đó, tiếng nói chuyện của hai người khác vang lên.
“Anh Lý này, tôi nghe nói những món đồ trong cuộc đấu giá này đều là đồ tốt!”
“Đúng vậy, anh Bạch, tôi nghe nói trong cuộc đấu giá này có rất nhiều vật phẩm cao cấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1411.html.]
Tôi còn nghe nói, có âm thảo mọc cạnh bờ Hoàng Tuyền có thể gia tăng mấy trăm năm quỷ thọ.”
Người nọ vừa dứt lời, chúng tôi liền nhìn thấy ai người đàn ông mập mạp cùng đi tới.
Hai người đàn ông mập mạp này nhìn thấy chúng tôi, rõ ràng đã sửng sốt mất một lúc.
Nhưng họ cũng chẳng để ý nhiều, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, bọn họ đi đến trước một con thú đá được điêu khắc bằng ngọc thạch, và bước vào ngay sau khi quẹt thẻ.
Sau khi hai người này vừa rời khỏi, Độc đạo trưởng vội vàng lên tiếng:
“Vừa rồi mấy người có nghe thấy không? Là âm thảo ở Hoàng Tuyền.”
Tôi vội vàng gật đầu: “Con có nghe thấy, hình như bọn họ còn đang nói đến chuyện đấu giá gì đó. Hơn nữa, họ còn tiến vào trong một gian phòng.”
Nói xong tôi bước vào nhìn xem.
Phát hiện ra bọn họ vừa mới chạm vào một con thú đá, bên dưới con thú ấy còn có ba chữ “Cực thọ các”.
“Cực thọ các, con nghĩ những thứ chúng ta muốn đang ở trong đó. Chúng ta có nên đi vào đây không?”
Tôi trực tiếp mở miệng.
Độc đạo trưởng, sư phụ và Thượng Quan Thư cũng đi tới gần.
Hiện giờ chúng tôi cũng chẳng có mục tiêu, hiện tại đột nhiên lại có được manh mối, đương nhiên là không ai có thể bỏ qua được.
Tất cả mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cho nên, tôi cũng không có chút do dự nào.
Tôi lấy thẻ vào cửa ra, quẹt bốn lần liên tiếp vào khe thẻ của “Cực thọ các”.
Cánh cửa đá ngọc bích cũng được mở ra, lộ ra một lối đi màu đen u ám.
Tôi không để ý giá bao nhiêu, khi cánh cửa đá mở ra, bốn người chúng tôi trực tiếp bước vào...
********
Sau khi bước vào lối đi bằng đá này, chúng tôi không cảm thấy có gì bất thường hay khác biệt cả.
Nó chỉ là một lối đi tương đối bình thường và không có vật trang trí gì đặc biệt.
Chúng tôi nhìn quanh một vài lần, rồi đi về phía trước dọc theo con đường u ám này.
Căn phòng này tên là “Cực thọ các”, nếu bạn muốn đến căn phòng này thì nhất định phải có vài thức liên quan đến thọ nguyên.
Sau khi đi về phía trước một lúc, chúng tôi bước ra khỏi lối đi.
Bỗng nhiên, chúng tôi đi tới một hội trường lớn.
Hội trường lúc này tương đối tối tăm, tôi có cảm giác như là mình vừa đi tới rạp chiếu phim vậy.
Cách đó không xa, có một cái bục cao.
Ở giữa bục cao có viết hai chữ “Cực thọ”.
Bên trong hội trường đã có rất nhiều người ngồi chờ sẵn.
Chúng tôi quan sát bốn phía quanh căn phòng, rồi cũng tìm một chỗ để ngồi xuống.
Theo phân tích từ cuộc trò chuyện giữa hai người vừa bước vào đây, nơi này hẳn là một nơi tương tự như một nhà đấu giá.