Minh Hôn - 137
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:21:57
Lượt xem: 49
“Sư phụ, chắc hẳn là chỗ này rồi!” Tôi đi kiểm tra xung quanh ở chỗ này.
Sư phụ cũng liếc trái nhìn phải, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Thật sự là một đám không biết điều, khó trách thằng nhóc kia bị quỷ quấn lấy…”
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi lộ ra một tia nghi hoặc.
Tôi nghi hoặc hỏi sư phụ: "Sư phụ, ý của người là sao?”
“Hừ! Chẳng lẽ con không nhận ra! Trung tâm chỗ này toàn là âm khí, chắc chắn chỗ này là một nghĩa địa cũ. Chính là một nghĩa trang dành cho người chết!”
“Đông Tây Nam Bắc đều là mộ hoang, địa điểm cắm trại mà bọn họ chọn lại tình cờ nằm ngay trung tâm!”
Sư phụ cười khổ nói, nghe thấy điều này, tôi cẩn thận quan sát hai bên trái phải.
Kết quả đúng là tôi đã nhìn ra một số nơi có chút khác biệt, bốn phía rõ ràng có đống đất, sau khi được sư phụ chỉ điểm, tôi cũng nhận thấy được phong thủy nơi này không hài hòa, là một nơi dày đặc âm khí.
“Đi xuống xem một chút, rồi sẽ biết thôi.” Sư phụ nói tiếp.
Nghe xong, tôi gật đầu, sau đó tôi và sư phụ bắt đầu tìm kiếm xung quanh nhìn xem có thể tìm được một chút thông tin nào về người đã khuất hay không.
Công việc trong nghề của chúng tôi, nếu có thể nói thì đừng dùng võ, có thể dùng miệng thì đừng dùng tay.
Lai lịch của đối phương càng chi tiết càng rõ ràng thì cơ hội chiến thắng của chúng tôi càng lớn.
Chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh, nhưng không tìm thấy thứ gì có giá trị.
Tôi không chịu được ánh nắng quá gay gắt cho nên tôi đã trực tiếp thối lui vào một gốc cây, ngồi dưới tán lá để nghỉ ngơi một lát.
Nhưng ngay khi tôi ngồi xuống, tôi đã nhìn thấy một số cuộn giấy vệ sinh và bao cao su đã qua sử dụng.
Thật ghê tởm, chắc hẳn là nhóm của Lý Đại Sơn đã làm chuyện bậy bạ ở đây khi bọn họ cắm trại.
Tôi liền dùng chân đá mấy thứ đó ra xa, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy phía dưới những thứ đó dường như là một bia mộ.
Theo bản năng tôi đã liếc nhìn qua đó, quả thực là một tấm bia mộ.
Trong lòng vui mừng, tôi vội vàng phủi sạch cỏ dại và lá khô trên mặt đất.
Cuối cùng, một tấm bia mộ bị vỡ nát đã lộ ra ngoài.
Đi mòn giày tìm kiếm khắp nơi trong khi lại ở ngay trước mắt, sau khi chắc chắn đó là một bia mộ, tôi vui vẻ hét lên gọi sư phụ: “Sư phụ, con tìm thấy một thứ gì đó, người mau lại đây xem đi!”
Sư phụ nghe thấy tiếng gọi của tôi liền vội vàng chạy tới.
Thấy sư phụ xuất hiện, tôi chỉ vào bia mộ trên mặt đất và nói: "Sư phụ, ở đây có một bia mộ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/137.html.]
Sư phụ nhướng mày, rồi cúi xuống cùng với tôi kiểm tra chỗ đó.
Bia mộ này đã đổ nát, chữ viết trên đó không phải là chữ giản thể mà toàn bộ là chữ phồn thể.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra, con gái của Chu Công, lăng mộ của người nào đó họ Chu.
Trên bia mộ có ghi thời gian, hơn nữa thời gian mất đã từ rất lâu rồi, trên đó ghi Quang Tự năm thứ ba.
Chứng kiến cảnh này, trong lòng tôi rất sốc.
Hay lắm, ở đây có một ngôi mộ cổ hơn trăm tuổi.
Lẽ nào mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy Lý Đại Sơn chính là con gái của Chu Công? Một nữ quỷ già đã c.h.ế.t hơn trăm năm?
Tôi nghĩ thầm ở trong lòng, nhưng tôi chưa thể khẳng định điều đó.
Sư phụ kêu tôi viết lại, rồi nhìn quanh kiểm tra một hồi lâu.
Nhưng không có manh mối nào, ngoại trừ tấm bia mộ bị phá vỡ này, thực sự không còn thông tin hữu ích nào khác.
Sau khi xác định không có thêm manh mối nào, sư phụ nói nếu đã tới đây thì chúng ta nên dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ.
Người c.h.ế.t là quan trọng nhất, ở đây vẫn còn sót lại một số tàn tích, chúng tôi gặp phải cũng là cơ duyên.
Sư phụ đã nói như vậy, tôi đương nhiên sẽ nghe theo.
Tôi quét sạch rác thải ở khu vực này, đặc biệt là bia mộ, tôi còn lau sạch bề mặt của bia mộ.
Sau khi làm xong những thứ này, tôi và sư phụ quay người rời khỏi đây.
Khi chúng tôi trở lại cửa hàng của Độc đạo trưởng, đã là hơn ba giờ chiều.
Chúng tôi nói một chút tình hình cho Độc đạo trưởng và Bạch Phong, cả hai đều khẽ gật đầu và viết lại nội dung trên bia mộ.
Đây có thể là nguyên do của tất cả mọi việc, nếu như tối nay gặp mặt, chúng tôi cũng biết lai lịch của đối phương.
Tiếp theo, chúng tôi thống nhất với nhau về thời gian xuất phát vào tối nay, sư phụ và tôi cũng quay trở về nhà của mình.
Sau khi về nhà, chúng tôi đã chuẩn bị một ít dụng cụ, nếu đàm phán không thành công, chúng tôi cũng có thủ đoạn và dụng cụ để dùng.
Làm xong những việc này cũng đã hơn năm giờ chiều.
Tôi và sư phụ ăn đơn giản một chút gì đó, rồi nghỉ ngơi một lát.
Đợi đến khi trời tối, chúng tôi đã đem theo túi dụng cụ đi tụ hợp với đám người Độc đạo trưởng.