Minh Hôn - 1336
Cập nhật lúc: 2024-08-15 11:10:24
Lượt xem: 12
Còn về phần tôi thì cũng tràn đầy khiếp sợ, có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm một màn này, nhưng Thượng Quan Thư ở bên cạnh lại giống như đã phát hiện ra một thế giới mới, sau đó kích động nói: "Tra nam c.h.ế.t tiệt, nhanh lên, nhanh chóng dùng kiếm c.h.é.m bọn chúng bị thương đi..."
Đột nhiên nghe Thượng Quan Thư nói như vậy, bản thân tôi cũng lập tức tỉnh táo lại. Đồng thời, tôi cũng hiểu ý của Thượng Quan Thư.
Nếu đám chó dữ này có thể xuống tay với cả đồng loại của mình, thậm chí là vì m.á.u thịt của đồng loại mà lao vào đánh nhau như vậy, vậy thì chỉ cần chúng tôi làm tổn thương càng nhiều chó dữ, liệu điều này có thể thu hút càng nhiều chó dữ vì tranh giành m.á.u thịt mà lao vào đánh nhau không?
Bằng cách này, áp lực của chúng tôi cũng sẽ lập tức giảm xuống. Từ đó cũng tạo ra sự trợ giúp to lớn cho chúng tôi trong việc thoát khỏi vòng vây và lao ra khỏi đồi Ác Cẩu.
Trong đầu vừa hiện lên những suy nghĩ này, tôi cũng không chút do dự mà trong miệng đột nhiên rít gào một tiếng, sau đó giơ kiếm gỗ đào lên rồi bắt đầu lao về phía trước.
Một vài con ch.ó dữ lao đến trước mặt tôi, nhưng chúng đều bị một kiếm của tôi c.h.é.m ngã ra đất, kiếm phong sắc bén đã khiến bọn chúng bị thương, m.á.u chảy khắp mặt đất.
Nhưng cũng kể từ đó, những con ch.ó dữ ở xung quanh sẽ vì mùi m.á.u này mà bắt đầu tấn công đồng loại của mình.
Kết quả là trong nháy mắt, lũ chó đã hỗn loạn thành một đoàn, mà trước mặt chúng tôi cũng xuất hiện một khoảng trống lớn.
Tôi và Thượng Quan Thư nào dám chậm trễ? Lập tức nắm bắt lấy cơ hội và tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục sử dụng những chó dữ này làm thành thực phẩm để thu hút những chó dữ cản đường khác.
Bằng cách này, Thượng Quan Thư và tôi đã thoát khỏi nghịch cảnh, cuối cùng, mối nguy hiểm đã được giải quyết và thành công chạy ra khỏi đồi Ác Cẩu …
*******
Trong khoảnh khắc chúng tôi lao ra khỏi đồi Ác Cẩu, Thượng Quan Thư và tôi đều có loại cảm giác như chút được gánh nặng, mà cũng ngay trong khoảng khắc này cũng gần như được giải thoát vậy.
Dành thời gian gần một ngày cho việc lo lắng và đề phòng ở đồi Ác Cẩu như vậy, quả thực là muốn mạng người mà.
Khung cảnh đẫm m.á.u khủng bố và bầu không khí hết sức căng thẳng vẫn còn hiện rõ ràng trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ.
Cũng may đạo hạnh của Thượng Quan Thư rất cao, mà ở trong tay của tôi còn có một thanh kiếm gỗ đào.
Bằng không, liệu chúng tôi có thể thoát ra khỏi đồi Ác Cẩu Lĩnh này không, trước mắt thật đúng là khó mà nói được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1336.html.]
Bởi vì số lượng chó dữ ở nơi đó thật sự là quá nhiều rồi, hơn nữa cũng may là vận khí của chúng tôi không tệ, cho nên mới có thể phát hiện ra đám chó dữ này không hề kén chọn m.á.u thịt. Sau đó lại lợi dụng sự sắc bén của kiếm gõ đào mà c.h.é.m g.i.ế.c đám chó dữ này, rồi dùng m.á.u thịt của bọn chúng làm thành đồ ăn để cho bọn chúng tranh giành với nhau, tiếp theo đó mới lợi dụng khoảng trống và cuối cùng thành công rời khỏi đồi Ác Cẩu.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, thật đúng là một đường mạo hiểm …
Bây giờ đã rời khỏi đồi Ác Cẩu rồi, nhưng tôi và Thượng Quan Thư cũng không dám ở lại lâu, sau đó không ngừng chạy về phía trước như điên, cố gắng thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Lúc này, chúng tôi đang đi trên đường Hoàng Tuyền, chạy về phía trước không ngừng nghỉ khiến khoảng cách của đồi Ác Cẩu ở phía sau chúng tôi ngày càng xa hơn và ngày càng có nhiều quỷ hồn xuất hiện ở xung quanh chúng tôi, mà đây cũng là những quỷ hồn đã lao ra khỏi đồi Ác Cẩu.
Hơn nữa nguyên nhân cũng là vì ở nơi này đã cách đồi Ác Cẩu kia đủ xa, cho nên có rất nhiều người đã dừng lại, ngồi cạnh nhau hoặc chậm rãi bước về phía trước.
Lúc này, một tên đàn ông cường tráng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Mụ nội nó, cảm giác bị đám chó dữ này cắn thật đúng là không dễ chịu mà."
"Nói như vậy cũng không sai, bởi vì tôi đã bị đám chó dữ ở đồi Ác Cẩu cắn gần ba tháng rồi!" Một người gầy gò khác mở miệng nói, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng một nam quỷ khác ở bên cạnh lại lộ ra một tia khinh thường: "Ba tháng tính là cái gì? Tôi đã bị đám chó dữ ở đồi Ác Cẩu cắn gần ba năm rồi đây.”
“Người anh em uy vũ!”
“Người anh em thật khí phách!”
"…”
Ngay khi nghe thấy những người ở bên cạnh đang nghị luận sôi nổi như vậy, tôi và Thượng Quan Thư không khỏi bật cười, mẹ nó đều bị coi như thức ăn cho chó, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía tên bị cắn suốt ba năm kia.
Cuộc hành trình đến đồi Ác Cẩu này nếu dựa theo tốc độ bình thường mà nói thì cũng chỉ mất có nửa ngày. Nhưng anh chàng đó đã bị chó dữ cắn xé suốt ba năm, điều đó cho thấy ba loại chấp niệm “tham, sân, si” của người này nặng đến mức nào.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không bị đám chó dữ đó chăm sóc kỹ như thế, trọn vẹn ba năm cũng không thể rời đi.
Thượng Quan Thư và tôi tiếp tục tiến về phía trước, mà ở trước mặt chúng tôi hẳn là núi Kim Kê.
Nhưng vào lúc này trong lòng của tôi lại cảm thấy thấp thỏm và lo lắng, bởi vì tôi không biết sau khi bản thân đến núi Kim Kê thì lại rơi vào tình huống như thế nào nữa. Huống chi ở núi Kim Kê này, phương thức thông qua cửa ải mà Từ Lâm Tĩnh kể còn tương đối điên cuồng, chính là dùng gà trống vàng làm công cụ và bay ra khỏi núi Kim Kê.