Minh Hôn - 1306
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:20:55
Lượt xem: 9
Đám quỷ còn lại nghe xong thì trên mặt càng lộ ra vẻ kinh ngạc hơn.
Đây chính là một tỷ nha! Tên quỷ này phải giàu đến mức nào? Chỉ vì mở một tài khoản thôi mà đã lập tức tiêu mất một tỷ?
Ở dương gian, không phải ai cũng đều có công đức viên mãn, phần lớn những công đức thừa và thiếu đều sẽ cân bằng lẫn nhau và sẽ không có nhiều thay đổi, hơn nữa phần lớn số tiền được phía trên đốt xuống cũng chỉ là số lượng nhỏ, trung bình thì mỗi con quỷ ở nơi này chỉ có thể giữ ở trong người khoảng 100 triệu, mà cái này được tính là toàn bộ tài sản của bản thân sau khi mở tài khoản, nếu có thể đạt tới ba trăm triệu thì cũng không tính nhiều, thậm chí là những người có tài sản lên đến một tỷ đi nữa thì cũng chỉ thuộc vào tầng lớp trung lưu.
Hơn nữa, mức tiêu thụ ở thế giới này cao thì chi phí đi xe cũng sẽ lên đến 100 vạn.
Từ đó có thể tưởng tượng được, những con quỷ thực sự giàu có cũng không có mấy tên, còn dám tùy tiện tùy tiện sử dụng tiền tỷ lại càng hiếm hơn.
Không phải là một tên giàu có thực sự thì chính là một tên ngốc.
Nếu lát nữa mở tài khoản mà phát hiện mình không có công đức, nhất định sẽ hối hận mà chết, không những không có tiền, mà còn phải mắc nợ.
Cho nên những con quỷ này đều tỏ ra khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào Lý Đại Hành.
Nhưng Lý Đại Hành lại cười nhạt: "Tôi chỉ là người dẫn đường thôi. Hai vị này là khách hàng của tôi, là bọn họ muốn đến tầng mười lăm mở tài khoản."
Nói xong, Lý Đại Hành chỉ vào Thượng Quan Thư và tôi.
Tôi và Thượng Quan Thư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi thì có chút ngơ ngác.
Cũng bởi vì Thượng Quan Thư và tôi không muốn xếp hàng, cho nên mới bỏ ra một tỷ tiền âm phủ, chứ không phải muốn nhận được nhiều sự chú ý như vậy.
Nam quỷ trẻ tuổi kia nhìn về phía Thượng Quan Thư và tôi: “Người anh em, chẳng lẽ các anh cũng hy sinh mạng sống của mình để cứu người khác sao?”
“Một tỷ cũng không phải là số tiền nhỏ. Trước đây tôi đã mua một cuốn sách nhỏ trong thành, nói rằng ở nơi này, bình quân mỗi một con quỷ chỉ có trong tay trị giá 300 triệu, hơn nữa giá cả ở Phong Đô còn cao đến dọa người, anh cứ tùy tiện dùng một tỷ để đi mở tài khoản như vậy, chẳng lẽ anh không sợ, không sợ công đức của mình không nhiều sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1306.html.]
Bộ dáng của tên nam quỷ kia giống như một sinh viên đại học, nói chuyện tương đối thẳng thắn. Đồng thời cũng mang theo một tia nhắc nhở, sợ bây giờ tôi khoe khoang thì lát nữa tôi mở tài khoản thì sẽ phát hiện công đức của mình bị thiếu hoặc là bị âm, đến lúc đó muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.
Nhưng tôi lại cười nhạt: “Tôi bị ngộ độc thực phẩm, cũng không phải hy sinh bản thân vì người khác, mà chúng tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là không muốn xếp hàng chờ đợi mà thôi”
Tôi không muốn nói quá nhiều lời, dù sao thì tôi cũng không thể nói với anh ta là đống tiền âm phủ này hoàn toàn vô dụng với tôi, cho dù tôi có thiếu tiền thì cũng sẽ không chết, hơn nữa còn đang chờ được hoàn dương sao?
Nhưng sau khi nghe tôi nói nguyên nhân vì sao c.h.ế.t thì tên nam quỷ trẻ tuổi này lại xấu hổ cười cười, cũng không có gì tốt để nói tiếp, nhưng những con quỷ hồn ở bên cạnh anh ta lại theo bản năng trợn trắng mắt. Thậm chí tôi còn nghe thấy vài người lẩm bẩm: “Đồ ngốc, để xem trong chốc lát nữa mà tài khoản không có tiền thì anh ta sẽ khóc to cho coi.”
“Không đủ tiền mua vé thì đợi bị hồn phi phách tán đi…”
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng trên thực tế thì ở cùng chung trong thang máy như vậy thì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Tôi và Thượng Quan Thư cũng nghe rất rõ, nhưng cả hai đều không muốn để ý tới, bởi vì chúng tôi đến đây để làm chuyện quan trọng, cho nên không muốn vì những chuyện như thế này mà đi đôi co với người ta.
Nhưng có điều mà tôi không ngờ tới chính là, mặc dù ở dương gian bản thân chính là một tên nghèo, sau khi đến đây giả làm một tên giàu có ngu đần rồi mà vẫn còn bị người ta kỳ thị như thế.
Mà điều này cũng làm trong lòng tôi có một cảm giác nói không nên lời, không biết đó là cảm giác cao hứng hay là nên cảm thấy buồn bực nữa…
********
Nghĩ đến những điều này, trong lòng không khỏi lộ ra một tia cay đắng, nhưng tôi cũng lười để ý đến đám quỷ hồn đang lẩm bẩm đó, nói tôi khoe khoang thì khoe khoang đi!
Dù sao thì số dư có trong tài khoản của tôi chắc chắn sẽ không quá nhỏ. Sau khi ngẫm lại cuộc đời của mình thì bản thân cũng chỉ là một học sinh bình thường, chưa từng làm chuyện gì xấu, cũng không đi lừa gạt tình cảm của các cô gái, càng không làm mấy cái chuyện trộm cắp gì đó, thậm chí là sau khi bước sang tuổi 20 còn dấn thân vào con đường trừ tà.
Một đường trảm yêu trừ ma, không thẹn với lương tâm. Nếu đã làm một người như vậy rồi mà còn không có công đức thì tôi thực sự không biết, loại người nào mới có thể nhận được công đức nữa.
Mà lúc này, những người đã bấm nút lên tầng chín đều đã đi ra ngoài, hiện chỉ còn lại nam quỷ đã hỏi tôi trước đó và nam quỷ cường tráng đã ấn nút lên tầng thứ mười hai kia.