Minh Hôn - 1288
Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:27:45
Lượt xem: 14
Cho nên lúc nhìn thấy hai người họ quan tâm đến tôi nhiều như vậy thì trong lòng tôi rất cảm động, cho nên bản thân tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa mà xua tay về phía Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huy đang lộ ra vẻ khá kích động rồi nói: “Hai người cũng đừng tỏ ra quá mức căng thẳng như vậy, tôi cũng không phải là muốn tự sát.”
“Cậu, cậu không muốn tự sát, vậy lời nói này của cậu là có ý gì?" Tiểu Mạn nói.
Tôi mỉm cười rồi nói tiếp: "Như vậy đi! Để tôi kể cho mọi người nghe từ đầu về một số câu chuyện kỳ lạ hoặc khó tin ở trên người tôi. Mọi người nghe xong thì sẽ hiểu tại sao tôi phải Vượt Âm..."
Mọi người nghe xong đều liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng lại không có ai mở miệng nói chuyện mà lại quay đầu nhìn về phía tôi.
Nhưng đúng lúc này, ngoài nhà đột nhiên có một người khác bước vào.
“Ha ha ha, Tiểu Vĩ hôm nay con bị cơn gió nào thổi vậy?”
Trong giọng nói có một chút hưng phấn, người tới không ai khác chính là lão Tần gia.
Lão Tần gia vừa xuất hiện thì đã thu hút sự chú ý của những người có mặt, sau đó mọi người đều nghiêng đầu nhìn sang, mà bản thân tôi cũng đứng dậy, sau đó nói với lão Tần gia: "Lão Tần gia, ông mau ngồi, vừa hay con có chuyện này muốn nói với mọi người một câu!”
“Hả? Có chuyện sao? Có chuyện gì vậy?” Mặc dù lão Tần gia cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng không nói gì nhiều.
Mà bên phía lão Phong cũng nhanh chóng nhường ra một vị trí, trong miệng cũng kêu lên một tiếng “Sư bá”.
"Tiểu Vĩ! Có chuyện gì thì cứ nói đi! Ông còn đang chờ uống rượu lâu năm của sư phụ nhà con đây!" Lão Tần gia mỉm cười.
Tôi cười cười, sau đó rót một chén rượu cho lão Tần gia trước.
Sau đó, mới ngồi xuống rồi nói: “Chuyện này của tôi thì phải bắt đầu từ hai năm trước sau khi tôi đến hồ chứa nước của thị trấn để thu dọn thi thể…”
Tôi vừa nói ra lời này, sắc mặt vốn đang thoải mái của lão Tần gia lại đột nhiên chấn động, chén rượu vốn đang để ở bên miệng lại đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu một cách máy móc, lông mày cũng theo đó mà nhíu lại.
Lão Tần gia dường như đã mơ hồ đoán được, chuyện tiếp theo mà tôi muốn nói là gì.
Nhưng tôi vẫn không dừng lại mà tiếp tục nói: “Lúc đó là thời điểm tôi vẫn chưa có bắt đầu tu luyện đạo pháp, bởi vì trong lần thu dọn t.h.i t.h.ể này, cộng thêm việc bản thân có mệnh cách đặc biệt, cho nên kết quả là bị vợ chồng quỷ nước quấn thân …”
Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ nghe đến đó thì kinh ngạc che miệng lại, thậm chí cũng không dám thở mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1288.html.]
Sau đó, tôi lại tiếp tục nói về chuyện đó, nhưng khi tôi chuẩn bị nói đến việc kết âm hôn thì sắc mặt của lão Tần gia đột nhiên tối sầm, sau đó nói với tôi: "Tiểu Vĩ, có một số điều cấm kỵ, không thể nói lung tung..."
Nhưng tôi lại mỉm cười, bản thân đã là người sắp phải Vượt Âm, không biết còn có thể quay về không, còn để ý đến cấm kỵ gì nữa?
Hơn nữa, tất cả những người có mặt tại đây đều là những người bạn thân của tôi, có lẽ bọn họ cũng không để ý đến những thứ cấm kỵ này!
Tôi xua tay: "Lão Tần gia, xin hãy từ từ nghe con nói!"
Sau đó, tôi nói tiếp: "Vì để bản thân có thể sống sót, lúc đó, lão Tần gia và sư phụ của tôi đã quyết định kết một môn âm hôn cho tôi, lấy quỷ chế quỷ."
"Kết âm hôn?" Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ đồng thanh nói.
Về phần Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, bởi vì hai người bọn họ đã biết chuyện này, cho nên cũng không mấy ngạc nhiên.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, là âm hôn, kết âm hôn với người sống, cũng chính là minh hôn với người sống!”
Đồng tử của Ngô Huệ Huệ đột nhiên giãn ra: “Thật, thật sự là có cuộc hôn nhân giữa quỷ và người sống sao? Bộ phim mới này của tôi cũng kể về cuộc Minh hôn với người sống. Nó nói rằng sau khi kết hôn, hai người sẽ quấn lấy nhau một đời một kiếp..."
Tôi mỉm cười: "Gần như chính là ý nghĩa này. Nhưng sở dĩ Âm hôn với người sống này được gọi là cấm kỵ, đó là vì một khi nghi thức hoàn thành, cuối cùng giữa hai người chúng tôi sẽ có một người phải chết, cũng chính là hồn phi phách tán."
Vừa nói đến đây, trên gương mặt của mọi người đều không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Tôi cũng cười khổ, nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: "Mà hiện tại, tôi muốn phá giải loại quỷ chú này, để tôi và cô vợ quỷ kia của mình có lại được sự tự do."
Nghe đến đây, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng có phản ứng.
"Đây chính là lý do mà anh muốn Vượt Âm sao?" Dương Tuyết hỏi.
"Cái gì? Vượt Âm, Tiểu Vĩ, con muốn Vượt Âm sao?" Lão Tần gia cũng tỏ ra kinh ngạc mà nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi quyết định ngày mai sẽ lập tức Vượt Âm. Chỉ có đi xuống đó, hoàn thành nghi thức thì tôi mới có thể cùng cô ấy hóa giải quỷ chú này. Nếu không, cuối cùng chúng tôi đều sẽ không có kết quả tốt, mà chuyến đi này đương nhiên sẽ rất nguy hiểm, có khả năng là tôi sẽ không thể quay trở về được nữa. Vì vậy mà tôi muốn gặp tất cả mọi người thêm lần nữa trước khi rời đi và đây cũng là lý do tại sao tôi tìm tới mọi người.”
Nói tới đây, tôi dứt khoát nói hết tất cả mọi chuyện có liên quan đến kết Âm hôn và lý do tại sao tôi phải Vượt Âm trong một lần.