Minh Hôn - 1249
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:39:47
Lượt xem: 4
Kết quả là càng lắc thì cơn choáng đầu càng nặng hơn.
Lúc này toàn thân truyền đến từng đợt cảm giác bủn rủn hết tay chân.
Mí mắt trở nên nặng trĩu và rất muốn ngủ.
Trong nháy mắt này tôi mới giật mình.
Tôi đã dự cảm được có điều không ổn, chỉ ăn một bữa cơm thôi làm sao có thể có loại cảm giác mê muội buồn ngủ này được chứ?
Nghĩ tới đây, tôi bèn ngẩng đầu lên, muốn trao đổi với lão Phong.
Kết quả lại phát hiện cậu ấy cũng chẳng kém tôi bao nhiêu, lúc này còn đang lắc đầu rất dữ dội, dường như vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả tôi nữa.
"Lão, lão Phong..."
Tôi yếu ớt gọi một câu, nhưng lời vừa bật ra khỏi miệng.
Lão Phong “bụp” một tiếng, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Thấy lão Phong ngã xuống, tôi còn muốn đi qua đỡ cậu ấy.
Tuy nhiên thân thể vừa động thì rốt cuộc tôi cũng không chống đỡ được cảm giác mê man buồn ngủ.
Cả người "lạch cạch" một tiếng, cũng ghé vào trên bàn...
Chờ đến lúc tôi lần nữa mở mắt ra liền phát hiện xung quanh có chút mờ mịt, hai cánh tay vô cùng đau nhức.
Mơ mơ màng màng mở to mắt quan sát, tôi loáng thoáng phát hiện ở trước mặt mình dường như có vài người.
Lúc đầu có hơi mơ hồ không thể nhìn rõ, tôi nheo mắt không ngừng tập trung.
Cuối cùng tôi kinh ngạc phát hiện người đang đứng ở trước mắt mình vậy mà là sư phụ của lão Phong, Độc Ngạo, Độc Đạo Trưởng.
"Độc, độc tiền bối..."
Tôi kinh ngạc kêu lên nhưng trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Việc Độc đạo trưởng mất tích vẫn luôn là tâm bệnh của tôi và lão Phong.
Nhưng thật không ngờ, sau khi ngủ một giấc thì đột nhiên gặp được Độc tiền bối.
Nhưng lúc này tôi lại phát hiện Độc tiền bối lại không có bất kỳ biểu cảm hay động tác gì cả, cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
Ngoại trừ Độc tiền bối ra thì còn có vài người đứng bên cạnh ông ấy.
Những người này tôi đều không biết, nhưng trong số đó có hai người, trên người lại mọc lông thú.
Loại đặc điểm này hiển nhiên chính là của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Tôi giật mình, có chút kinh ngạc, sau đó liền muốn động đậy.
Chỉ là lúc này mới phát hiện ra mình đang bị trói.
Hai tay bị treo nhấc lên, chỉ có mũi chân mới chạm đất.
Chẳng trách hai tay và thân thể khó chịu như vậy, hóa ra là mình bị đối phương bắt làm tù binh, còn bị bọn chúng treo lên.
Tôi giãy dụa vài cái rồi nhanh chóng đánh giá xung quanh.
Phát hiện ngoài bản thân ra thì lão Phong ở bên cạnh cũng có tình huống tương tự.
Cũng bị treo lên, mũi chân chạm tới mặt đất, duy trì tư thế khó chịu như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1249.html.]
Lúc này chúng tôi đang ở trong một căn phòng u ám, bốn phía cũng không bật đèn mà được thắp nến một cách quỷ dị.
Ánh lửa yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng dầu sáp cháy "xèo xèo".
Nhìn thấy nơi này bỗng có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi liền nhìn sang lão Phong ở bên cạnh, sau đó gọi hai tiếng: "Lão Phong, lão Phong..."
Cậu ấy dường như nghe được âm thanh của tôi, lúc này mới lảo đảo bắt đầu tỉnh lại.
Thấy lão Phong dần tỉnh, tôi lại lần nữa nhìn về phía Độc đạo trưởng đang lạnh lùng đứng trước mặt.
Sau đó mở miệng nói: "Độc tiền bối, Độc tiền bối người làm sao vậy? Chẳng lẽ người không nhận ra chúng con sao?”
Độc đạo trưởng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, không hề mở miệng.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm chúng tôi, giống như tôi căn bản là một người xa lạ, không hề nhận ra chúng tôi là ai.
*********
Ngay khi tôi hỏi Độc đạo trưởng thì lão Phong cũng tỉnh lại.
Cậu ấy mơ mơ màng màng, cũng thấy được Độc đạo trưởng đang ở trước mặt.
Vẻ mặt cũng vui mừng, sau đó kích động mở miệng nói: "Sư phụ, sư phụ..."
Nói xong, lão Phong cũng muốn động đậy.
Kết quả là cậu ấy thấy mình đang bị treo lên và không thể thoát ra được.
“Sư phụ, người bị sao vậy? Mau thả chúng con ra đi, chúng ta cùng nhau g.i.ế.c những tên yêu đạo này!" Lão Phong rất kích động, không ngừng kéo dây thừng, nhưng cũng vô ích.
Mà lúc này tôi cũng đã bình tĩnh lại.
Người trước mặt chính là Độc đạo trưởng không sai, nhưng lúc này chỉ sợ ông ấy đã bị tà giáo Nhật Nguyệt mê hoặc tâm trí, chắc chắn không còn nhận ra chúng tôi nữa.
Cho dù chúng tôi có kêu rách cổ họng e rằng cũng không có tác dụng gì.
“Lão Phong, đừng gào nữa. Độc tiền bối hẳn là bị khống chế rồi, vô ích thôi." Tôi khẽ mở miệng, cũng nhìn chăm chú chung quanh.
Kết quả vừa dứt lời, một trận tiếng bước chân đột nhiên từ trong phòng u ám truyền ra.
Sau đó liền nghe được một giọng nói của đàn ông vang lên: "Không sai, Độc Ngạo đã hoàn thành yêu hóa giai đoạn ba, hơn nữa đã trúng Thực Não Trùng, ý thức của ông ta lúc này đều ở dưới sự khống chế của bản tôn!"
Nghe giọng nói này tôi liền nghĩ ngay đến một người.
Lăng Thiên, Lăng đại nhân của Nhật Nguyệt giáo.
Tôi mở to hai mắt, rất nhanh liền nhìn thấy vài người đi ra từ bóng tối.
Cầm đầu chính là người đàn ông mặc áo đen kia, Lăng Thiên.
Anh chàng này cao to và đẹp trai.
Ngoại trừ gã, ở bên cạnh gã còn có hai cô gái nữa.
Một cô gái đặc biệt xinh đẹp, đôi môi màu tím quyến rũ.
Còn tô phấn mắt màu tím, ăn mặc cũng rất hở hang, dáng người vô cùng nóng bỏng.
Một người khác cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng bộ dáng vô cùng lạnh lùng.
Quần áo là pháp bào của tà giáo Nhật Nguyệt, dáng người cao gầy, trong hai mắt tản ra sát ý nhàn nhạt.