Minh Hôn - 1240
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:36:13
Lượt xem: 11
Tôi đánh ra một chưởng, Ngô Khải thấy không thể nào tránh được chỉ có thể đánh trả lại một chưởng.
Nhưng chút thực lực này của anh ta sao có thể đối kháng với tôi?
Kết quả là một chưởng này đánh xuống, chỉ nghe “Ầm” một tiếng trầm đục.
Hai luồng đạo khí va vào nhau tạo nên một tiếng nổ dữ dội.
Cuối cùng Ngô Khải cảm thấy cổ tay đau nhức, bị đánh cho trật khớp ngay tại chỗ.
Thậm chí anh ta còn bị đẩy lùi về sau mấy bước.
Ngô Khải lui về phía sau thì nhìn thấy đang ở bên mép của võ đài, trong lòng căng thẳng, anh ta nhanh chóng đứng vững.
Nhưng anh ta mới vừa đứng vững thì tôi đã xuất hiện.
Tôi chỉ thờ ơ nói một câu: “Ngô đạo hữu, cảm ơn đã nhường!”
Nói xong tôi nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Thân thể của đối phương mất cân bằng, trực tiếp ngã xuống đất.
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi một đệ tử của danh môn chính phái có tu vi Đạo Sư đỉnh phong lại bị đánh bại.
Toàn trường náo động, thoạt đầu có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy.
Lần này Ngô Khải chắc chắn để tìm ra sơ hở.
Bởi vì mọi người đều nghĩ rằng tôi gần như đã đến cực hạn rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, đến cực hạn cái rắm.
Sức chiến đấu của người ta còn điên cuồng như vậy.
Có tu vi Đạo sư đỉnh phong mà ở trong tay người ta còn không quá hai phút.
Người có lực tấn công khủng bố cỡ này thì ai còn dám lên chứ?
**********
Ngô Khải bị thua khiến rất nhiều người kinh ngạc và bất ngờ.
Chuyện căn bản không nghĩ tới vậy mà lại xảy ra.
Lúc này Trì Phong đạo trưởng cũng bước ra ngoài.
Lần nữa quát to một tiếng: "Đinh Vĩ thắng, thắng liên tiếp bảy trận!"
Vừa nói ra lời này, phía dưới lần nữa vang lên những tiếng hoan hô.
“A!”
"Lợi hại!"
"Đinh đạo hữu quá mạnh!"
"Đúng là cho tán tu chúng ta nở mày nở mặt..."
"..."
Có rất nhiều đạo hữu hoan hô, bầu không khí đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Nhưng tôi thì không cảm thấy vui mừng chút nào.
Bởi vì tôi đã cảm giác được lực cắn trả và tôi cũng sắp không kiên trì được nữa rồi.
Nếu có thêm một người khác lên khiêu chiến nữa thì tôi thật sự không đấu được nữa.
Nhưng lúc này tôi vẫn không thể để lộ ra việc mình không thể đánh tiếp.
Vì vậy tôi đã cố hết sức kiên trì, liên tục vận chuyển Hỏa Thiên công, sau đó nhìn chung quanh.
Một bộ dáng g.i.ế.c đến đỏ cả mắt: "Còn có ai muốn khiêu chiến tôi nữa không?"
“Mẹ nó, tên nhóc này quá kinh khủng!”
“Cậu ta vậy mà còn có sức đánh tiếp, sức chiến đấu cũng quá mạnh mẽ rồi."
“Còn đánh cái rắm, Đạo Sư đỉnh phong mà còn chịu không quá hai phút, ai đi lên người đó mất mặt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1240.html.]
“Đúng vậy, đi lên đưa đầu cho tên nhóc đó đánh.”
“Dù sao thì tôi cũng không dám đi.”
“…”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trước đó có rất nhiều thế hệ trẻ tuổi định nhặt của hời, lúc này đều bất lực lắc đầu.
Loại khí thế và trạng thái này ncủa người ta...
Đặc biệt là khí tức mạnh mẽ và cảm giác áp bức của đạo khí đang không ngừng tỏa ra.
Như thế này còn nhặt của hời được sao? Đi lên tìm đánh thì có.
Kết quả là mấy người trẻ tuổi này đã thực sự bị tôi dọa sợ.
Thời gian từng phút trôi qua, tôi nhẫn nhịn cơn đau khắp cơ thể đến mức không thể chịu nổi thêm nữa.
Cuối cùng, với tư cách là trọng tài, Trì Phong đạo trưởng cũng mở miệng.
“Nếu như không có người nào lên khiêu chiến nữa vậy người chiến thắng sẽ là Đinh Vĩ!”
Nói xong, Trì Phong đạo trưởng còn nhìn bốn phía xung quanh.
Đồng thời trong miệng đã bắt đầu đếm ngược.
"Mười..."
"Chín..."
“…”
Người xung quanh vẫn không có ai động đậy, trái tim của tôi cũng đang đập liên hồi.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch.”
Tôi lẩm bẩm bằng một âm thanh chỉ mình tôi nghe được: “Đừng tới, đừng tới, tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Mà lão Phong người hiểu rõ tôi, lúc này cũng biết tôi không còn sức để đánh tiếp.
Cậu ấy mở miệng nói: "Lão Đinh đã đến cực hạn!"
Mặc dù lão Phong có thể nhìn ra, nhưng những người còn lại thì không thể thấy được như vậy.
Đặc biệt là những người trẻ tuổi kia lại càng không nhìn ra manh mối gì.
Cuối cùng chỉ nghe Trì Phong đạo trưởng nói: "Được rồi, nếu không có người khiêu chiến nữa thì đại hội lần này, người thắng chính là Đinh Vĩ!"
Nói xong, toàn trường nhiệt liệt hoan hô.
Tôi vội vàng chắp tay vái chào với mọi người.
Sau đó tôi bước xuống võ đài và đi thẳng đến chỗ Lão Phong.
Chết tiệt, bây giờ tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi phải để Lão Phong bảo vệ tôi.
Lão Phong và Dương Tuyết đều hiểu rõ tình huống của tôi nên lúc này thấy tôi lao xuống thì cũng lập tức đỡ lấy.
Chuẩn bị bảo vệ tôi, mà lúc ba người chúng tôi vừa đối mặt thì đạo khí của Hỏa Thiên công cũng bắt đầu rút đi như thủy triều.
Khoảnh khắc rút đi thì trạng thái suy yếu liền xuất hiện.
Toàn thân tôi đau nhức đến mức gần như ngã xuống đất.
Cũng may có lão Phong và Dương Tuyết đỡ tôi, nếu không tôi thật sự có thể ngã xuống đất.
“Lão Đinh, cậu thế nào rồi?”
Lão Phong mở miệng hỏi trong khi tôi đang há to miệng thở hổn hển.
“Mệt quá, nâng tôi dậy, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút!” Tôi kiệt sức mở miệng.
Lão Phong và Dương Tuyết cũng không chút do dự nhanh chóng đỡ tôi sang một bên.
Có rất nhiều người trẻ tuổi ở đây nhìn thấy tình trạng của tôi và vẻ mặt của họ khẽ thay đổi.
Trong lòng càng thêm khiếp sợ: “Mẹ kiếp, hóa ra thật sự là hổ giấy à?"